Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 18: Mời Cơm
Giang Kim Cửu
28/04/2024
Đi vào quán cơm, Lục Nhất Thành dứt khoát yêu cầu phòng riêng, sau khi ngồi xuống thì câu đầu tiên anh nói là bảo các cô muốn ăn cái gì thì cứ gọi.
Phong cách giàu có như thế này, Tô Đồng tỏ vẻ vô cùng thích.
Cô nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ rồi xem cùng Ngụy Tú Chi.
Thực đơn ở thời đại này còn rất giản dị, cũng không có chữ nghĩa hay tranh ảnh loè loẹt như đời sau.
Nhưng đúng là sự giản dị trực tiếp này lại làm cho Tô Đồng không nhịn được nuốt nước miếng khi đọc tên các món ăn.
Thử hỏi một đồ tham ăn nào có thể từ chối các món ăn ‘vịt quay giòn’, ‘thịt lợn nướng mật ong’, ‘gà sốt đậu’ thể hiện một cách trắng trợn rằng ‘tôi ngon lắm’ chứ?
"Thật sự muốn ăn cái gì đều có thể gọi sao?"
Lời này của Tô Đồng là đang nói nhỏ cùng Ngụy Tú Chi, ai ngờ Lục Nhất Thành cũng nghe được bèn ừ một tiếng.
Nếu đã như vậy, hai cô sẽ không khách sáo.
Bữa cơm này là bữa cơm ngon nhất từ khi Tô Đồng đi vào thời đại này tới nay, thậm chí còn có một loại cảm giác ngon hơn cả các món ngon cô từng nếm thử ở đời trước.
Có thể là do ăn đồ thanh đạm quá lâu, cũng có thể là thực phẩm còn chưa bị thúc đẩy tăng trưởng theo quy mô nên gà vịt cá lợn và các loại gia cầm đều là nuôi lớn từ từ, chất thịt cực kỳ ngon.
Nhìn thấy hai người mải miết cúi đầu ăn, Lục Nhất Thành bỗng dưng có cảm giác liệu có phải các cô bị ngược đãi hay không.
"Hai em muốn gọi thêm hai món nữa không?"
Đây là câu nói thứ ba mà Lục Nhất Thành nói trong bữa cơm này, tính luôn cái từ ‘ừ’ kia.
Nói thật, Tô Đồng rất muốn gọi thêm, nhưng cô thật sự đã no căng rồi.
Nếu không phải thời tiết quá nóng thì cũng không thể đóng gói mang đi.
Dù sao cô cũng biết các cô ăn bữa cơm này xong đã mất hết hình tượng nên không thèm để ý thêm một cái ‘ăn không hết gói mang đi’ nữa.
Thế nhưng trong thời tiết oi bức như này, nếu thật sự gói mang đi, chỉ sợ lúc chạng vạng về đến nhà cũng đã ôi thiu rồi.
Từ nhỏ cô đã được dạy là lãng phí đồ ăn rất xấu hổ.
Tô Đồng lắc đầu một cách khó nhọc: "Ba người ăn tám món đã nhiều lắm rồi, thêm nữa sẽ ăn không hết."
Từ chối món ngon, trái tim của Tô Đồng cũng co rút vì đau đớn, cô che ngực lại theo bản năng.
Cảnh tượng này đập vào mắt Lục Nhất Thành, khóe môi anh không kiềm được khẽ nhếch lên.
Ăn cơm xong, Lục Nhất Thành vốn định tiễn các cô đến nhà ga, dù sao anh cũng có xe, nhưng nghe thấy các cô còn muốn mua đồ vật này nọ thì sửa lại đưa các cô đến công ty bách hóa.
Khi đến nơi, dừng xe xong, anh lấy hai tờ một trăm đồng từ trong túi ra đưa cho hai người.
"Hiếm khi có dịp ra ngoài một chuyến, muốn mua cái gì thì cứ mua nhé."
Phong cách giàu có như thế này, Tô Đồng tỏ vẻ vô cùng thích.
Cô nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ rồi xem cùng Ngụy Tú Chi.
Thực đơn ở thời đại này còn rất giản dị, cũng không có chữ nghĩa hay tranh ảnh loè loẹt như đời sau.
Nhưng đúng là sự giản dị trực tiếp này lại làm cho Tô Đồng không nhịn được nuốt nước miếng khi đọc tên các món ăn.
Thử hỏi một đồ tham ăn nào có thể từ chối các món ăn ‘vịt quay giòn’, ‘thịt lợn nướng mật ong’, ‘gà sốt đậu’ thể hiện một cách trắng trợn rằng ‘tôi ngon lắm’ chứ?
"Thật sự muốn ăn cái gì đều có thể gọi sao?"
Lời này của Tô Đồng là đang nói nhỏ cùng Ngụy Tú Chi, ai ngờ Lục Nhất Thành cũng nghe được bèn ừ một tiếng.
Nếu đã như vậy, hai cô sẽ không khách sáo.
Bữa cơm này là bữa cơm ngon nhất từ khi Tô Đồng đi vào thời đại này tới nay, thậm chí còn có một loại cảm giác ngon hơn cả các món ngon cô từng nếm thử ở đời trước.
Có thể là do ăn đồ thanh đạm quá lâu, cũng có thể là thực phẩm còn chưa bị thúc đẩy tăng trưởng theo quy mô nên gà vịt cá lợn và các loại gia cầm đều là nuôi lớn từ từ, chất thịt cực kỳ ngon.
Nhìn thấy hai người mải miết cúi đầu ăn, Lục Nhất Thành bỗng dưng có cảm giác liệu có phải các cô bị ngược đãi hay không.
"Hai em muốn gọi thêm hai món nữa không?"
Đây là câu nói thứ ba mà Lục Nhất Thành nói trong bữa cơm này, tính luôn cái từ ‘ừ’ kia.
Nói thật, Tô Đồng rất muốn gọi thêm, nhưng cô thật sự đã no căng rồi.
Nếu không phải thời tiết quá nóng thì cũng không thể đóng gói mang đi.
Dù sao cô cũng biết các cô ăn bữa cơm này xong đã mất hết hình tượng nên không thèm để ý thêm một cái ‘ăn không hết gói mang đi’ nữa.
Thế nhưng trong thời tiết oi bức như này, nếu thật sự gói mang đi, chỉ sợ lúc chạng vạng về đến nhà cũng đã ôi thiu rồi.
Từ nhỏ cô đã được dạy là lãng phí đồ ăn rất xấu hổ.
Tô Đồng lắc đầu một cách khó nhọc: "Ba người ăn tám món đã nhiều lắm rồi, thêm nữa sẽ ăn không hết."
Từ chối món ngon, trái tim của Tô Đồng cũng co rút vì đau đớn, cô che ngực lại theo bản năng.
Cảnh tượng này đập vào mắt Lục Nhất Thành, khóe môi anh không kiềm được khẽ nhếch lên.
Ăn cơm xong, Lục Nhất Thành vốn định tiễn các cô đến nhà ga, dù sao anh cũng có xe, nhưng nghe thấy các cô còn muốn mua đồ vật này nọ thì sửa lại đưa các cô đến công ty bách hóa.
Khi đến nơi, dừng xe xong, anh lấy hai tờ một trăm đồng từ trong túi ra đưa cho hai người.
"Hiếm khi có dịp ra ngoài một chuyến, muốn mua cái gì thì cứ mua nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.