Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 25: Nói Dối Trong Thiện Ý
Giang Kim Cửu
30/04/2024
Tuy nói rằng bọn họ là người cùng quê nhưng một người ở thị trấn, một người ở nông thôn.
Tại thời đại giao thông không thuận tiện như bây giờ thì đi lại vẫn rất là khó khăn.
Cho dù cậu ta muốn trả thì đợi đến học kỳ sau khai giảng rồi trả lại cũng được.
Nghĩ hết một vòng như vậy, Tô Đồng bắt đầu nghi ngờ có phải người tên Lý Đạt này có ý với nguyên thân hay không.
Chẳng qua là nếu có đi nữa thì cô cũng sẽ không vạch trần.
Có bạn học từ phương xa đến, Tô Đồng chỉ có thể tạm thời không đi tìm cậu mà mời hai người bạn học vào trong nhà ngồi.
"Mợ, cháu có bạn học đến chơi."
Tôn Hồng Mai đang ở phòng bếp bận việc, nghe Tô Đồng gọi mình thì đi tới cửa, đúng là nhìn thấy hai chàng trai trẻ trông rất lanh lợi, bà ta cười tủm tỉm nói: "Mau mời bạn học của cháu vào nhà ngồi đi."
Tô Đồng dẫn người vào nhà, Tôn Hồng Mai lại bảo Ngụy Tú Chi đang nhóm lửa đi đến nhà thôn trưởng kêu bố trở về.
"Lâu như vậy, heo mẹ cũng đã sinh con xong, bố con vẫn chưa chịu trở về, nhất định là lại ăn vạ ở nhà người ta rồi."
Ngụy Tú Chi bị lời nói của mẹ chọc cười ra tiếng, cô ấy vỗ bụi trên người, đi ra ngoài gọi bố về nhà.
Trong phòng bếp, Tôn Hồng Mai nghĩ đã sắp tới giờ cơm, lúc vo gạo cũng cho thêm hai nắm, coi như tính luôn khẩu phần hai vị bạn học của cô cháu gái.
Làm xong hết thảy mọi việc, bà ta đi vào phòng khách cười tủm tỉm nói với hai cậu trai: "Cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa, các cháu ở lại nhà dì dùng cơm rồi hãy về."
"Không không không, dì, sao lại không biết xấu hổ như thế ạ?"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng cháu không đói bụng."
Lý Đạt và Đặng Vỹ vội vàng từ chối.
Trên mặt hai người đều có biểu cảm khác lạ, không phải bọn họ cố ý tới vào giờ này, chỉ là trên đường đi bị lạc đường đến vài lần nên chậm trễ hơn một vài tiếng đồng hồ.
Tô Đồng đã nhìn ra được suy nghĩ của họ, nói giúp: "Bữa cơm trưa ở nông thôn rất đơn giản, hai người ăn tạm một chút đi."
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đỏ mặt đồng ý.
Thật sự là không thể từ chối sự nhiệt tình này, hơn nữa hai người ra cửa từ sáng sớm, chỉ tùy tiện ăn tạm một cái bánh bao, đã đói bụng từ lâu.
Lý Đạt ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến có thể nán lại cùng Tô Đồng lâu một chút, nên trong nháy mắt tâm trạng đã được thay bằng sự sung sướng.
Sau khi Tôn Hồng Mai rời khỏi đây thì Lý Đạt không nhịn được mà nói với Tô Đồng:
"Vừa rồi thấy cậu cứ thế mà đi ngang qua bọn mình, mình còn nghĩ rằng cậu không nhận ra bọn mình đấy."
"Sao có thể vậy chứ, chỉ là trong lòng đang nghĩ đến việc đi gọi cậu của tôi nên không thấy được mà thôi." Tô Đồng ngồi tiếp chuyện, nói dối trong thiện ý bằng gương mặt bình tĩnh.
Tại thời đại giao thông không thuận tiện như bây giờ thì đi lại vẫn rất là khó khăn.
Cho dù cậu ta muốn trả thì đợi đến học kỳ sau khai giảng rồi trả lại cũng được.
Nghĩ hết một vòng như vậy, Tô Đồng bắt đầu nghi ngờ có phải người tên Lý Đạt này có ý với nguyên thân hay không.
Chẳng qua là nếu có đi nữa thì cô cũng sẽ không vạch trần.
Có bạn học từ phương xa đến, Tô Đồng chỉ có thể tạm thời không đi tìm cậu mà mời hai người bạn học vào trong nhà ngồi.
"Mợ, cháu có bạn học đến chơi."
Tôn Hồng Mai đang ở phòng bếp bận việc, nghe Tô Đồng gọi mình thì đi tới cửa, đúng là nhìn thấy hai chàng trai trẻ trông rất lanh lợi, bà ta cười tủm tỉm nói: "Mau mời bạn học của cháu vào nhà ngồi đi."
Tô Đồng dẫn người vào nhà, Tôn Hồng Mai lại bảo Ngụy Tú Chi đang nhóm lửa đi đến nhà thôn trưởng kêu bố trở về.
"Lâu như vậy, heo mẹ cũng đã sinh con xong, bố con vẫn chưa chịu trở về, nhất định là lại ăn vạ ở nhà người ta rồi."
Ngụy Tú Chi bị lời nói của mẹ chọc cười ra tiếng, cô ấy vỗ bụi trên người, đi ra ngoài gọi bố về nhà.
Trong phòng bếp, Tôn Hồng Mai nghĩ đã sắp tới giờ cơm, lúc vo gạo cũng cho thêm hai nắm, coi như tính luôn khẩu phần hai vị bạn học của cô cháu gái.
Làm xong hết thảy mọi việc, bà ta đi vào phòng khách cười tủm tỉm nói với hai cậu trai: "Cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa, các cháu ở lại nhà dì dùng cơm rồi hãy về."
"Không không không, dì, sao lại không biết xấu hổ như thế ạ?"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng cháu không đói bụng."
Lý Đạt và Đặng Vỹ vội vàng từ chối.
Trên mặt hai người đều có biểu cảm khác lạ, không phải bọn họ cố ý tới vào giờ này, chỉ là trên đường đi bị lạc đường đến vài lần nên chậm trễ hơn một vài tiếng đồng hồ.
Tô Đồng đã nhìn ra được suy nghĩ của họ, nói giúp: "Bữa cơm trưa ở nông thôn rất đơn giản, hai người ăn tạm một chút đi."
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đỏ mặt đồng ý.
Thật sự là không thể từ chối sự nhiệt tình này, hơn nữa hai người ra cửa từ sáng sớm, chỉ tùy tiện ăn tạm một cái bánh bao, đã đói bụng từ lâu.
Lý Đạt ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến có thể nán lại cùng Tô Đồng lâu một chút, nên trong nháy mắt tâm trạng đã được thay bằng sự sung sướng.
Sau khi Tôn Hồng Mai rời khỏi đây thì Lý Đạt không nhịn được mà nói với Tô Đồng:
"Vừa rồi thấy cậu cứ thế mà đi ngang qua bọn mình, mình còn nghĩ rằng cậu không nhận ra bọn mình đấy."
"Sao có thể vậy chứ, chỉ là trong lòng đang nghĩ đến việc đi gọi cậu của tôi nên không thấy được mà thôi." Tô Đồng ngồi tiếp chuyện, nói dối trong thiện ý bằng gương mặt bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.