Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 16: Sao Cháu Phải Thích Ạ?
Giang Kim Cửu
28/04/2024
Tô Đồng thuyết phục bản thân, tạm thời nhịn xuống.
Mà khi cô không phản đối nữa cũng làm cho tâm trạng xúc động của Tôn Hồng Mai ổn định lại.
Sau khi bà ta bình tĩnh cũng không phải không hiểu được sự chống đối của cháu gái.
Những cô gái chưa kết hôn có ai không khát khao và mơ ước về người chồng tương lai của mình chứ.
Hơn nữa đứa nhỏ Tô Đồng này còn là người sống tình cảm, chỉ sợ con bé kiêng dè đứa con gái lớn đã qua đời.
Nghĩ tới có thể còn có nguyên nhân này, Tôn Hồng Mai hoàn toàn không tức giận nữa.
Bà ta lại lên tiếng, giọng điệu đã bớt kích động:
"Người chết như đèn tắt, mợ đã nghĩ thoáng, chị họ của cháu không còn nữa tức là không còn nữa, cháu cũng không cần phải có gánh nặng tâm lý gì đâu."
Miệng Tô Đồng mở thật to, cuối cùng cô vẫn không giải thích gì thêm.
Điều mà Tôn Hồng Mai nghĩ và điều mà cô nghĩ đúng là trái ngược nhau xa tít mù khơi.
Cô không chống cự vì thân phận ‘chồng chị họ’ của Lục Nhất Thành mà là bị bắt gả cho bất cứ người nào cô cũng đều như thế.
"Mợ biết tình cảm của mấy đứa các cháu rất tốt, việc này là do người lớn chúng ta quyết định, chị họ của cháu ở dưới chín suối muốn trách thì cứ trách mợ."
Tô Đồng còn có thể nói gì được nữa đâu, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
"Cháu không thích Lục Nhất Thành à?"
Câu hỏi này của Tôn Hồng Mai mang theo vài phần không thể tin nổi, ở trong mắt bà ta, có cô gái nào không thích một người đàn ông như Lục Nhất Thành chứ.
Tô Đồng đầy bất đắc dĩ nhìn Tôn Hồng Mai, hỏi vặn lại: "Thế tại sao cháu phải thích anh ấy?"
Câu này làm Tôn Hồng Mai ngây ngẩn cả người.
Lục Nhất Thành vô cùng ưu tú, nhà họ Lục cũng rất tốt, cho dù đã từng kết hôn và có con thì cũng là đối tượng kết hôn đốt đèn lồng cũng tìm không ra.
Bà ta còn nhớ rõ tâm trạng của mình khi người nhà họ Lục tới nhà hỏi cưới trước kia, y như nằm mơ vậy.
Sau khi mọi chuyện được quyết định xong xuôi thì tâm trạng vẫn như trúng được giải thưởng lớn, bà ta không thể tin người có gia thế như vậy lại muốn làm sui với nhà bọn họ.
Đến bà ta còn hiểu lý lẽ này, chẳng lẽ Tô Đồng không hiểu?
Tôn Hồng Mai cũng hỏi lại: "Lục Nhất Thành không tốt à?"
Tô Đồng biết chữ ‘tốt’ mà Tôn Hồng Mai nói chỉ đơn giản là tính cách, năng lực và điều kiện gia đình của đối phương nên cô lắc đầu.
"Điều kiện của anh ấy rất tốt, nhưng riêng về con người anh ấy thì cháu lại không biết."
Tôn Hồng Mai mỉm cười:
"Đứa ngốc này, hầu hết các cặp vợ chồng đều là sau khi kết hôn mới từ từ tìm hiểu nhau mà."
Tô Đồng không phủ nhận lời này, cho dù là yêu đương tự do thì trước và sau khi kết hôn đều có khả năng như hai người khác nhau.
Mà khi cô không phản đối nữa cũng làm cho tâm trạng xúc động của Tôn Hồng Mai ổn định lại.
Sau khi bà ta bình tĩnh cũng không phải không hiểu được sự chống đối của cháu gái.
Những cô gái chưa kết hôn có ai không khát khao và mơ ước về người chồng tương lai của mình chứ.
Hơn nữa đứa nhỏ Tô Đồng này còn là người sống tình cảm, chỉ sợ con bé kiêng dè đứa con gái lớn đã qua đời.
Nghĩ tới có thể còn có nguyên nhân này, Tôn Hồng Mai hoàn toàn không tức giận nữa.
Bà ta lại lên tiếng, giọng điệu đã bớt kích động:
"Người chết như đèn tắt, mợ đã nghĩ thoáng, chị họ của cháu không còn nữa tức là không còn nữa, cháu cũng không cần phải có gánh nặng tâm lý gì đâu."
Miệng Tô Đồng mở thật to, cuối cùng cô vẫn không giải thích gì thêm.
Điều mà Tôn Hồng Mai nghĩ và điều mà cô nghĩ đúng là trái ngược nhau xa tít mù khơi.
Cô không chống cự vì thân phận ‘chồng chị họ’ của Lục Nhất Thành mà là bị bắt gả cho bất cứ người nào cô cũng đều như thế.
"Mợ biết tình cảm của mấy đứa các cháu rất tốt, việc này là do người lớn chúng ta quyết định, chị họ của cháu ở dưới chín suối muốn trách thì cứ trách mợ."
Tô Đồng còn có thể nói gì được nữa đâu, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
"Cháu không thích Lục Nhất Thành à?"
Câu hỏi này của Tôn Hồng Mai mang theo vài phần không thể tin nổi, ở trong mắt bà ta, có cô gái nào không thích một người đàn ông như Lục Nhất Thành chứ.
Tô Đồng đầy bất đắc dĩ nhìn Tôn Hồng Mai, hỏi vặn lại: "Thế tại sao cháu phải thích anh ấy?"
Câu này làm Tôn Hồng Mai ngây ngẩn cả người.
Lục Nhất Thành vô cùng ưu tú, nhà họ Lục cũng rất tốt, cho dù đã từng kết hôn và có con thì cũng là đối tượng kết hôn đốt đèn lồng cũng tìm không ra.
Bà ta còn nhớ rõ tâm trạng của mình khi người nhà họ Lục tới nhà hỏi cưới trước kia, y như nằm mơ vậy.
Sau khi mọi chuyện được quyết định xong xuôi thì tâm trạng vẫn như trúng được giải thưởng lớn, bà ta không thể tin người có gia thế như vậy lại muốn làm sui với nhà bọn họ.
Đến bà ta còn hiểu lý lẽ này, chẳng lẽ Tô Đồng không hiểu?
Tôn Hồng Mai cũng hỏi lại: "Lục Nhất Thành không tốt à?"
Tô Đồng biết chữ ‘tốt’ mà Tôn Hồng Mai nói chỉ đơn giản là tính cách, năng lực và điều kiện gia đình của đối phương nên cô lắc đầu.
"Điều kiện của anh ấy rất tốt, nhưng riêng về con người anh ấy thì cháu lại không biết."
Tôn Hồng Mai mỉm cười:
"Đứa ngốc này, hầu hết các cặp vợ chồng đều là sau khi kết hôn mới từ từ tìm hiểu nhau mà."
Tô Đồng không phủ nhận lời này, cho dù là yêu đương tự do thì trước và sau khi kết hôn đều có khả năng như hai người khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.