Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 49: Thương Cho Dân Chúng Của Thời Đại Này
Giang Kim Cửu
04/05/2024
Bà ta muốn giải thích rằng hôm nay bà ta rất lo lắng nên mới tự mình chạy đến đây.
Không phải là sợ cô sẽ không đồng ý hôn sự nhà họ Lục mà là nghe đồn có người rình mò cô bé mà bà ta đã nuôi lớn nên trong lòng cảm thấy lo lắng không yên.
Nhưng khi lời nói phát ra khỏi miệng lại là: "Xem như cháu còn biết giữ đúng mực."
Sau khi nói xong lại bà ta bắt đầu khuyên bảo cô tận tình:
"Tuy mợ có ý đồ riêng nhưng hôn sự với nhà họ Lục thật sự thật sự không tệ đâu cháu ạ."
Tô Đồng biết, gạt tình cảm sang một bên và suy nghĩ bằng lý trí thì Lục Nhất Thành thật sự là một đối tượng kết hôn không tệ chút nào.
Hoàn cảnh gia đình tốt, bản thân anh vừa có tài năng vừa có nhan sắc, nhân phẩm cũng không tệ lắm, sau khi kết hôn không cần lo lắng anh sẽ làm loạn ở bên ngoài.
Nghĩ đến Lục Nhất Thành, Tô Đồng xấu hổ nhớ đến món ngỗng quay ăn tại nhà hàng quốc doanh ngày hôm đó.
Cô đột nhiên rất muốn ăn nhưng sao cô có thể lấy đồng tiền mà mợ đánh đổi bằng mồ hôi và nước mắt để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình chứ?
Cho dù đợi đến khi cô tốt nghiệp và đi làm, một tháng mới có được một chút tiền lương ít ỏi, cô nỡ bỏ ra ăn hết không?
Nghĩ như vậy cô cảm thấy tuyệt vọng vì có lẽ cả đời này không thể ăn được món ngỗng quay ở nhà hàng quốc doanh đó nữa.
Hai người ngồi ở bên hồ với nhau gần một tiếng, Tô Đồng kiên nhẫn nghe Tôn Hồng Mai dặn dò rất nhiều.
Cuối cùng cũng đợi được đến giờ cơm trưa, Tô Đồng cố gắng kéo bà ta đến nhà ăn trường học ăn cơm.
"Mợ không ăn đâu, lát nữa mợ mua hai cái bánh bao trên đường về ăn đối phó một chút là được."
Tôn Hồng Mai không chịu, tuy rằng đồ ăn trong nhà ăn trường học cũng rẻ nhưng màn thầu ở bên ngoài chỉ có một hào.
"Mợ hiếm khi đến đây một lần mà, đi nếm thử đồ ăn của nhà ăn trong trường chúng cháu đi." Tô Đồng dùng cách tương tự như khi thuyết phục cậu mình.
"Không ăn không ăn, mợ ăn màn thầu là được rồi."
Tôn Hồng Mai không dễ tính như Ngụy Quang Lượng, bà ta đứng lên, phủi bụi dưới mông và nói phải đi về.
Tô Đồng không nỡ để bà ta vác bụng đói đi về, cô kéo tay Tôn Hồng Mai đi về phía nhà ăn.
Nhưng sức lực của hai người chênh lệch quá nhiều, tay của cô không thể sánh được với đôi tay thường xuyên làm việc nhà nông của Tôn Hồng Mai.
"Cháu đi đến nhà ăn ăn cơm đi, mợ về trước đây."
Tôn Hồng Mai nhất quyết không chịu, Tô Đồng cảm thấy thương những người dân sống trong thời đại này.
"Trường cháu cũng có cháo trắng và màn thầu mà, hơn nữa rẻ hơn bên ngoài rất nhiều."
Không phải là sợ cô sẽ không đồng ý hôn sự nhà họ Lục mà là nghe đồn có người rình mò cô bé mà bà ta đã nuôi lớn nên trong lòng cảm thấy lo lắng không yên.
Nhưng khi lời nói phát ra khỏi miệng lại là: "Xem như cháu còn biết giữ đúng mực."
Sau khi nói xong lại bà ta bắt đầu khuyên bảo cô tận tình:
"Tuy mợ có ý đồ riêng nhưng hôn sự với nhà họ Lục thật sự thật sự không tệ đâu cháu ạ."
Tô Đồng biết, gạt tình cảm sang một bên và suy nghĩ bằng lý trí thì Lục Nhất Thành thật sự là một đối tượng kết hôn không tệ chút nào.
Hoàn cảnh gia đình tốt, bản thân anh vừa có tài năng vừa có nhan sắc, nhân phẩm cũng không tệ lắm, sau khi kết hôn không cần lo lắng anh sẽ làm loạn ở bên ngoài.
Nghĩ đến Lục Nhất Thành, Tô Đồng xấu hổ nhớ đến món ngỗng quay ăn tại nhà hàng quốc doanh ngày hôm đó.
Cô đột nhiên rất muốn ăn nhưng sao cô có thể lấy đồng tiền mà mợ đánh đổi bằng mồ hôi và nước mắt để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình chứ?
Cho dù đợi đến khi cô tốt nghiệp và đi làm, một tháng mới có được một chút tiền lương ít ỏi, cô nỡ bỏ ra ăn hết không?
Nghĩ như vậy cô cảm thấy tuyệt vọng vì có lẽ cả đời này không thể ăn được món ngỗng quay ở nhà hàng quốc doanh đó nữa.
Hai người ngồi ở bên hồ với nhau gần một tiếng, Tô Đồng kiên nhẫn nghe Tôn Hồng Mai dặn dò rất nhiều.
Cuối cùng cũng đợi được đến giờ cơm trưa, Tô Đồng cố gắng kéo bà ta đến nhà ăn trường học ăn cơm.
"Mợ không ăn đâu, lát nữa mợ mua hai cái bánh bao trên đường về ăn đối phó một chút là được."
Tôn Hồng Mai không chịu, tuy rằng đồ ăn trong nhà ăn trường học cũng rẻ nhưng màn thầu ở bên ngoài chỉ có một hào.
"Mợ hiếm khi đến đây một lần mà, đi nếm thử đồ ăn của nhà ăn trong trường chúng cháu đi." Tô Đồng dùng cách tương tự như khi thuyết phục cậu mình.
"Không ăn không ăn, mợ ăn màn thầu là được rồi."
Tôn Hồng Mai không dễ tính như Ngụy Quang Lượng, bà ta đứng lên, phủi bụi dưới mông và nói phải đi về.
Tô Đồng không nỡ để bà ta vác bụng đói đi về, cô kéo tay Tôn Hồng Mai đi về phía nhà ăn.
Nhưng sức lực của hai người chênh lệch quá nhiều, tay của cô không thể sánh được với đôi tay thường xuyên làm việc nhà nông của Tôn Hồng Mai.
"Cháu đi đến nhà ăn ăn cơm đi, mợ về trước đây."
Tôn Hồng Mai nhất quyết không chịu, Tô Đồng cảm thấy thương những người dân sống trong thời đại này.
"Trường cháu cũng có cháo trắng và màn thầu mà, hơn nữa rẻ hơn bên ngoài rất nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.