Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 13: Yêu Cầu Hoang Đường
Giang Kim Cửu
28/04/2024
Tô Đồng: "..."
Ngoài im lặng ra, cô thật sự không biết làm gì hơn.
"Đồng Đồng à, cháu cảm thấy cậu mợ đối xử với cháu như thế nào?"
Xong rồi, gọi cả Đồng Đồng luôn rồi, bắt đầu nói đến tình nghĩa rồi…
Tất cả những điều này khiến lòng Tô Đồng càng thêm bất an.
Lời này giống như đang muốn cô báo đáp công ơn của họ vậy, chẳng lẽ mợ định dùng cô để đổi lấy sính lễ cao?
Tô Đồng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, trả lời một cách khách quan: "Cậu mợ tốt với cháu lắm ạ."
Thật lòng mà nói chẳng có mấy người chịu nuôi nấng con của người thân họ hàng như hai vợ chồng Ngụy Quang Lượng đâu.
Hơn nữa còn là mười mấy năm trước, khi đó điều kiện khó khăn biết bao, ấm no thôi cũng đã là vấn đề rất lớn.
Bọn họ không chỉ nhận nuôi mà còn đối xử rất bình thẳng.
Những đứa trẻ cùng tuổi trong thôn được cho đi học cấp hai chưa được mấy người, cô còn có thể học hết cấp ba và học lên trung cấp nữa.
"Dù cháu có tin hay không nhưng trước đây cậu mợ nhận nuôi cháu là vì cháu là con gái của chị chứ không hề nghĩ đến việc sau này đòi hỏi cháu phải làm gì cho cái nhà này cả."
Trước đây không nghĩ đến, vậy bây giờ nghĩ đến à?
Trái tim Tô Đồng đau đớn, sao hai người không tiếp tục phát huy tinh thần làm việc tốt không cần báo đáp nữa thế?
"Chuyện đời khó lường, hôm nay coi như mợ cầu xin cháu, hy vọng cháu nhớ ơn cậu mợ nuôi nấng cháu mười mấy năm, đồng ý với mợ một việc."
Lời này chẳng khác gì thay cho việc nói toẹt ra là đúng rồi đấy, đến lúc cháu báo ơn rồi đấy.
Tô Đồng im lặng mím môi, cô không phải là người ăn cháo đá bát nhưng lời này có hơi đáng sợ, cô không dám đồng ý.
Báo đáp công ơn nuôi dưỡng là chuyện đương nhiên, tuy mà bọn họ nuôi nấng không phải là cô nhưng giờ cô đã thay thế nguyên thân sống tiếp rồi.
Nếu đã chiếm cơ thể của nguyên thân thì tất nhiên cũng phải gánh lấy trọng trách trả ơn này thay cô ấy.
Haiz, đợi xem Tôn Hồng Mai nói gì đã, chắc bà ấy cũng không định để cô lấy máu trả máu đâu nhỉ?
Trong đôi mắt của Tôn Hồng Mai tràn ngập sự khó xử.
Bà ấy cầm cốc nước sôi để nguội mà Tô Đồng rót cho mình lên uống một hơi cạn sạch, cắn răng, bất chấp mọi giá nói thẳng ra:
"Mợ hy vọng cháu có thể gả cho Lục Nhất Thành chăm sóc Mẫn Nhi thay chị họ đã mất của cháu."
Hai mắt của Tô Đồng trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nổi, cô thật sự nghi ngờ rằng mình bị lãng tai nên nghe nhầm.
"Mợ, mợ vừa nói gì cơ?"
Tôn Hồng Mai lặp lại lời vừa rồi.
Tô Đồng thật sự không ngờ Tôn Hồng Mai lại đưa ra yêu cầu như vậy, không phải nó quá hoang đường ư?
Ngoài im lặng ra, cô thật sự không biết làm gì hơn.
"Đồng Đồng à, cháu cảm thấy cậu mợ đối xử với cháu như thế nào?"
Xong rồi, gọi cả Đồng Đồng luôn rồi, bắt đầu nói đến tình nghĩa rồi…
Tất cả những điều này khiến lòng Tô Đồng càng thêm bất an.
Lời này giống như đang muốn cô báo đáp công ơn của họ vậy, chẳng lẽ mợ định dùng cô để đổi lấy sính lễ cao?
Tô Đồng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, trả lời một cách khách quan: "Cậu mợ tốt với cháu lắm ạ."
Thật lòng mà nói chẳng có mấy người chịu nuôi nấng con của người thân họ hàng như hai vợ chồng Ngụy Quang Lượng đâu.
Hơn nữa còn là mười mấy năm trước, khi đó điều kiện khó khăn biết bao, ấm no thôi cũng đã là vấn đề rất lớn.
Bọn họ không chỉ nhận nuôi mà còn đối xử rất bình thẳng.
Những đứa trẻ cùng tuổi trong thôn được cho đi học cấp hai chưa được mấy người, cô còn có thể học hết cấp ba và học lên trung cấp nữa.
"Dù cháu có tin hay không nhưng trước đây cậu mợ nhận nuôi cháu là vì cháu là con gái của chị chứ không hề nghĩ đến việc sau này đòi hỏi cháu phải làm gì cho cái nhà này cả."
Trước đây không nghĩ đến, vậy bây giờ nghĩ đến à?
Trái tim Tô Đồng đau đớn, sao hai người không tiếp tục phát huy tinh thần làm việc tốt không cần báo đáp nữa thế?
"Chuyện đời khó lường, hôm nay coi như mợ cầu xin cháu, hy vọng cháu nhớ ơn cậu mợ nuôi nấng cháu mười mấy năm, đồng ý với mợ một việc."
Lời này chẳng khác gì thay cho việc nói toẹt ra là đúng rồi đấy, đến lúc cháu báo ơn rồi đấy.
Tô Đồng im lặng mím môi, cô không phải là người ăn cháo đá bát nhưng lời này có hơi đáng sợ, cô không dám đồng ý.
Báo đáp công ơn nuôi dưỡng là chuyện đương nhiên, tuy mà bọn họ nuôi nấng không phải là cô nhưng giờ cô đã thay thế nguyên thân sống tiếp rồi.
Nếu đã chiếm cơ thể của nguyên thân thì tất nhiên cũng phải gánh lấy trọng trách trả ơn này thay cô ấy.
Haiz, đợi xem Tôn Hồng Mai nói gì đã, chắc bà ấy cũng không định để cô lấy máu trả máu đâu nhỉ?
Trong đôi mắt của Tôn Hồng Mai tràn ngập sự khó xử.
Bà ấy cầm cốc nước sôi để nguội mà Tô Đồng rót cho mình lên uống một hơi cạn sạch, cắn răng, bất chấp mọi giá nói thẳng ra:
"Mợ hy vọng cháu có thể gả cho Lục Nhất Thành chăm sóc Mẫn Nhi thay chị họ đã mất của cháu."
Hai mắt của Tô Đồng trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nổi, cô thật sự nghi ngờ rằng mình bị lãng tai nên nghe nhầm.
"Mợ, mợ vừa nói gì cơ?"
Tôn Hồng Mai lặp lại lời vừa rồi.
Tô Đồng thật sự không ngờ Tôn Hồng Mai lại đưa ra yêu cầu như vậy, không phải nó quá hoang đường ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.