Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 42: Ngựa Giống Pháo Hôi (20)
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
05/07/2023
Tiễn trưởng thôn và cảnh sát ra về, người nhà họ Lý đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lý Tam Thuận lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghĩ mà sợ: “Đại Ngân, vẫn là bà biết ăn nói mới tiễn được cảnh sát đi.”
Lưu Đại Ngân cũng vỗ vỗ ngực: “Ông không biết thôi, tôi cũng bị hù chết, may mà chúng ta đã chuyển nước chát sang nhà chú Thường Hữu rồi, nếu không còn không biết sẽ thế nào đâu.”
“Về sau bán gà nướng, chúng ta nhất định phải càng cẩn thận hơn.”
“Mẹ, không phải mẹ nói mùng một tháng mười là có thể làm buôn bán nhỏ sao? Chúng ta còn sợ cái gì?”
Lý Lưu Trụ khó hiểu hỏi.
Lưu Đại Ngân lại lần nữa lo lắng vì chỉ số thông minh của con trai: “Tuy rằng từ mùng một tháng mười là có thể làm mua bán nhỏ, nhưng không biết bao giờ chính sách mới chuyển từ tỉnh thành đến thôn chúng ta, hơn nữa…”
Lưu Đại Ngân thở dài nặng nề: “Lỡ như chính sách lại thay đổi thì sao? Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Mấy ngày say đó, Lưu Đại Ngân vẫn luôn thành thật ở nhà trông cháu, không đi đâu cả, người âm thầm quan sát bà ấy hận đến mức ngứa răng.
Cuối cùng ngày mùng một tháng mười cũng tới, ngày mới vừa qua, b ốn người nhà họ Lý đã xếp hàng ngồi trong sân, chờ đợi tin tức.
Từ sáng sớm, Lý Tam Thuận đã thức dậy rửa mặt, cầm ghế ra sân, yên lặng ngồi đó, không biết nghĩ gì.
Sau khi thức dậy, Lý Lưu Trụ cũng giống cha mình, cũng cầm băng hết ra, ngồi xuống trong sân.
Hai đứa nhỏ cũng học theo ngồi xổm bên cạnh.
Năm người trong nhà, chỉ có mình Lưu Đại Ngân không ở đó, bà ấy còn bận nấu ăn trong phòng bếp.
Lý Khai Nguyên hỏi Lý Tam Thuận: “Ông nội, chúng ta ngồi trong sân làm gì thế?”
Lý Tam Thuận vẫn luôn ngửa đầu, nhìn chằm chằm về phía loa phát thanh trong thôn: “Ngồi trong sân mới có thể nghe rõ loa phát thanh nói gì.”
Lý Khai Nguyên nghiêng đầu dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận lắng nghe: “Ông nội, loa phát thanh trong thôn chưa phát gì.”
Lý Tam Thuận: “Chờ một chút, nói không chừng lát nữa mới phát thì sao?”
Ông cháu bốn người ngồi trong sân, ngồi gần hai tiếng đồng hồ, đợi Lưu Đại Ngân nấu chín cơm, loa phát thanh vẫn chưa có động tĩnh.
Ông cháu nhà họ Lý gục đầu xuống, vẻ mặt uể oải.
Hai đứa nhỏ ăn cơm sáng, là cháo đường đỏ trứng gà.
Khai Lâm tự mình ngồi trên ghế, không cần người lớn bón, một tay cầm thìa gỗ, ăn từng thìa từng thìa, vô cùng sung sướng.
Thi thoảng có hạt cháo rơi trên người, cậu bé còn tự mình nhặt lên bỏ vào miệng.
Lưu Đại Ngân giả vờ tức giận: “Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, cơm rơi ra ngoài không ăn được nữa.”
Đương nhiên Khai Lâm nghe không hiểu, Khai Nguyên cũng bó tay với em trai, nhỏ giọng lầm bầm: “Cái đồ ngốc này, cơm rơi rồi không ăn được, biết chưa?”
Trên bàn cơm, Lý Tam Thuận trầm mặc khác thường.
Trước kia khi ngồi ăn cơm ông ấy luôn nói với người nhà mấy câu, hôm nay không biết tại sao lại như vậy.
Lưu Đại Ngân với ông ấy làm vợ chồng mấy chục năm, tất nhiên hiểu được trong lòng ông ấy đang nghĩ gì.
Đợi ăn bánh bột ngô xong, Lưu Đại Ngân an ủi ông ấy: “Ông đúng là đồ đầu gỗ, không biết nghĩ xem, văn kiện kia từ trung ương tới tỉnh thành, rồi từ tỉnh xuống thành phố, từ thành phố xuống huyện, từ huyện xuống thị trấn, từ trấn xuống xã rồi mới xuống thôn, phải trải qua bao nhiêu khâu trung gian, mở bao nhiêu cuộc họp? Ông cho rằng thôn nhỏ chúng ta giống trên tivi, có chuyện gì phát sinh, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết sao?”
Bà ấy nhắc nhở như vậy, cuối cùng Lý Tam Thuận mới nghĩ thoáng ra: “Không phải vì tôi sốt ruột sao? Ngày nào chưa nghe được chính sách này, ngày ấy lòng tôi chưa yên ổn được.”
Lưu Đại Ngân: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, chúng ta chậm rãi chờ đi, ngày lành rồi sẽ tới.”
Một ngày trôi qua, trong thôn không động tĩnh, hai ngày trôi qua trong thôn vẫn không động tĩnh, hiện tại đã qua hơn mười ngày rồi, trong thôn vẫn không có động tĩnh gì.
Cứ rảnh rỗi Lý Tam Thuận lại đứng trong sân, hướng về phía hội trường thôn, dựng thẳng tai lên nghe tin tức, nhưng mà không nghe được tin tức gì.
Trong lòng Lý Lưu Trụ cũng hơi sốt ruột, lâu vậy rồi sao văn kiện cho phép buôn bán vẫn chưa phát ra.
Ba người lớn trong nhà, chỉ có mình Lưu Đại Ngân là không nóng nảy.
Bà ấy đã nhớ ra, trong quyển sách “Giang Văn Chung” kia hay quyển sách về nữ chính “Giang An Ni” trước đó đều viết: Lễ quốc khánh năm “Nữ chính” ly hôn chồng trước, quốc gia hạ văn kiện, cho phép làm mua bán nhỏ.
Đợi thêm hai năm nữa, chính sách quốc gia hoàn toàn thay đổi, thời đại kinh tế kế hoạch hóa kết thúc, bước vào thời đại kinh tế thị trường.
Lúc ấy trong lòng Lưu Đại Ngân tràn đầy phẫn hận, chỉ muốn mau chóng lấy lại tiền, không để cháu trai út mất mạng, thật ra đã quên mất vụ này.
Đợi gần một tháng, văn kiện không chờ được, nhà họ Lý lại nhận được một phong điện báo từ tỉnh thành gửi đến.
Lý Tam Thuận lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghĩ mà sợ: “Đại Ngân, vẫn là bà biết ăn nói mới tiễn được cảnh sát đi.”
Lưu Đại Ngân cũng vỗ vỗ ngực: “Ông không biết thôi, tôi cũng bị hù chết, may mà chúng ta đã chuyển nước chát sang nhà chú Thường Hữu rồi, nếu không còn không biết sẽ thế nào đâu.”
“Về sau bán gà nướng, chúng ta nhất định phải càng cẩn thận hơn.”
“Mẹ, không phải mẹ nói mùng một tháng mười là có thể làm buôn bán nhỏ sao? Chúng ta còn sợ cái gì?”
Lý Lưu Trụ khó hiểu hỏi.
Lưu Đại Ngân lại lần nữa lo lắng vì chỉ số thông minh của con trai: “Tuy rằng từ mùng một tháng mười là có thể làm mua bán nhỏ, nhưng không biết bao giờ chính sách mới chuyển từ tỉnh thành đến thôn chúng ta, hơn nữa…”
Lưu Đại Ngân thở dài nặng nề: “Lỡ như chính sách lại thay đổi thì sao? Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Mấy ngày say đó, Lưu Đại Ngân vẫn luôn thành thật ở nhà trông cháu, không đi đâu cả, người âm thầm quan sát bà ấy hận đến mức ngứa răng.
Cuối cùng ngày mùng một tháng mười cũng tới, ngày mới vừa qua, b ốn người nhà họ Lý đã xếp hàng ngồi trong sân, chờ đợi tin tức.
Từ sáng sớm, Lý Tam Thuận đã thức dậy rửa mặt, cầm ghế ra sân, yên lặng ngồi đó, không biết nghĩ gì.
Sau khi thức dậy, Lý Lưu Trụ cũng giống cha mình, cũng cầm băng hết ra, ngồi xuống trong sân.
Hai đứa nhỏ cũng học theo ngồi xổm bên cạnh.
Năm người trong nhà, chỉ có mình Lưu Đại Ngân không ở đó, bà ấy còn bận nấu ăn trong phòng bếp.
Lý Khai Nguyên hỏi Lý Tam Thuận: “Ông nội, chúng ta ngồi trong sân làm gì thế?”
Lý Tam Thuận vẫn luôn ngửa đầu, nhìn chằm chằm về phía loa phát thanh trong thôn: “Ngồi trong sân mới có thể nghe rõ loa phát thanh nói gì.”
Lý Khai Nguyên nghiêng đầu dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận lắng nghe: “Ông nội, loa phát thanh trong thôn chưa phát gì.”
Lý Tam Thuận: “Chờ một chút, nói không chừng lát nữa mới phát thì sao?”
Ông cháu bốn người ngồi trong sân, ngồi gần hai tiếng đồng hồ, đợi Lưu Đại Ngân nấu chín cơm, loa phát thanh vẫn chưa có động tĩnh.
Ông cháu nhà họ Lý gục đầu xuống, vẻ mặt uể oải.
Hai đứa nhỏ ăn cơm sáng, là cháo đường đỏ trứng gà.
Khai Lâm tự mình ngồi trên ghế, không cần người lớn bón, một tay cầm thìa gỗ, ăn từng thìa từng thìa, vô cùng sung sướng.
Thi thoảng có hạt cháo rơi trên người, cậu bé còn tự mình nhặt lên bỏ vào miệng.
Lưu Đại Ngân giả vờ tức giận: “Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, cơm rơi ra ngoài không ăn được nữa.”
Đương nhiên Khai Lâm nghe không hiểu, Khai Nguyên cũng bó tay với em trai, nhỏ giọng lầm bầm: “Cái đồ ngốc này, cơm rơi rồi không ăn được, biết chưa?”
Trên bàn cơm, Lý Tam Thuận trầm mặc khác thường.
Trước kia khi ngồi ăn cơm ông ấy luôn nói với người nhà mấy câu, hôm nay không biết tại sao lại như vậy.
Lưu Đại Ngân với ông ấy làm vợ chồng mấy chục năm, tất nhiên hiểu được trong lòng ông ấy đang nghĩ gì.
Đợi ăn bánh bột ngô xong, Lưu Đại Ngân an ủi ông ấy: “Ông đúng là đồ đầu gỗ, không biết nghĩ xem, văn kiện kia từ trung ương tới tỉnh thành, rồi từ tỉnh xuống thành phố, từ thành phố xuống huyện, từ huyện xuống thị trấn, từ trấn xuống xã rồi mới xuống thôn, phải trải qua bao nhiêu khâu trung gian, mở bao nhiêu cuộc họp? Ông cho rằng thôn nhỏ chúng ta giống trên tivi, có chuyện gì phát sinh, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết sao?”
Bà ấy nhắc nhở như vậy, cuối cùng Lý Tam Thuận mới nghĩ thoáng ra: “Không phải vì tôi sốt ruột sao? Ngày nào chưa nghe được chính sách này, ngày ấy lòng tôi chưa yên ổn được.”
Lưu Đại Ngân: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, chúng ta chậm rãi chờ đi, ngày lành rồi sẽ tới.”
Một ngày trôi qua, trong thôn không động tĩnh, hai ngày trôi qua trong thôn vẫn không động tĩnh, hiện tại đã qua hơn mười ngày rồi, trong thôn vẫn không có động tĩnh gì.
Cứ rảnh rỗi Lý Tam Thuận lại đứng trong sân, hướng về phía hội trường thôn, dựng thẳng tai lên nghe tin tức, nhưng mà không nghe được tin tức gì.
Trong lòng Lý Lưu Trụ cũng hơi sốt ruột, lâu vậy rồi sao văn kiện cho phép buôn bán vẫn chưa phát ra.
Ba người lớn trong nhà, chỉ có mình Lưu Đại Ngân là không nóng nảy.
Bà ấy đã nhớ ra, trong quyển sách “Giang Văn Chung” kia hay quyển sách về nữ chính “Giang An Ni” trước đó đều viết: Lễ quốc khánh năm “Nữ chính” ly hôn chồng trước, quốc gia hạ văn kiện, cho phép làm mua bán nhỏ.
Đợi thêm hai năm nữa, chính sách quốc gia hoàn toàn thay đổi, thời đại kinh tế kế hoạch hóa kết thúc, bước vào thời đại kinh tế thị trường.
Lúc ấy trong lòng Lưu Đại Ngân tràn đầy phẫn hận, chỉ muốn mau chóng lấy lại tiền, không để cháu trai út mất mạng, thật ra đã quên mất vụ này.
Đợi gần một tháng, văn kiện không chờ được, nhà họ Lý lại nhận được một phong điện báo từ tỉnh thành gửi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.