Chương 21: Bị Tình Yêu Cản Trở
Tiếu Tử Phong
19/09/2024
Mạnh Hoa Triều với vẻ mặt chán chường, dang tay ra nói với hai anh em nhà họ Tống:
"Hay là, hai người cứ đánh tôi một trận đi!"
"Mạnh Hoa Triều, cậu muốn chết à!" Nghe anh trai mình bị Mạnh Hoa Triều chế giễu bằng giọng điệu như thế, Tống Chí giận dữ đứng bật dậy khỏi mặt đất.
"Đánh không lại mà còn thích tỏ ra mạnh mẽ, tôi chẳng hiểu các người nữa!"
Thấy hai người với tinh thần không hề bị khuất phục lại lao về phía mình, Mạnh Hoa Triều bất lực thở dài, thật sự cậu không muốn bẩn tay.
Mạnh Hoa Triều tiện tay nhặt chiếc cuốc mà Tống Chí vừa ‘vứt’ xuống đất, rồi nhẹ nhàng vung cuốc đập vào chân của cả hai, xem như một hình phạt nhỏ.
Rắc một tiếng, Tống Chí loạng choạng ngã xuống đất, trán ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy không ngừng.
"Anh ơi, hình như chân em gãy rồi."
Tống Đức lo lắng đỡ lấy Tống Chí, hồi hộp hỏi:
"Thế nào, còn đứng dậy được không?"
"Không được, động vào là đau lắm."
"Mạnh Hoa Triều, cứ chờ đấy mà xem, chuyện này chưa xong đâu."
Tống Đức nghiến răng nghiến lợi để lại lời đe dọa, rồi cõng Tống Chí rời đi.
"Anh Mạnh, anh đừng lo, có em ở đây rồi."
Mạnh Hoa Triều khó chịu né tránh sự đụng chạm của Tống Mai, không vui ném chiếc cuốc xuống đất.
Gia đình họ Tống có vấn đề gì không hiểu nổi, chẳng ai trong đó là người bình thường!
"Anh Mạnh, em…"
Mạnh Hoa Triều nhặt chiếc áo khoác bị ném xuống đất, tiện tay phủi bụi trên áo, bước nhanh rời khỏi, chỉ để lại Tống Mai đứng đó âm thầm đau lòng.
Đêm hè, hàng ngàn ngôi sao tô điểm trên bầu trời xa thẳm, ánh trăng tinh khôi tỏa ra một vầng sáng đặc biệt bao trùm khắp đất trời, tiếng ếch nhái và ve sầu kêu liên hồi như đang viết nên một bản nhạc đồng quê độc đáo.
Sau bữa cơm tối, dân làng ngồi thành từng nhóm nhỏ ở đầu làng trò chuyện, lúc thì bàn chuyện về các góa phụ trong làng, lúc lại thì thầm về cô con dâu nhà ai ghê gớm. Đúng lúc họ đang say sưa trò chuyện, mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xách cuốc đi về phía cuối làng.
"Ai thế kia? Ban đêm ra đồng làm cỏ, có phải đầu óc có vấn đề không?"
"Thím Hai à, thím lạc hậu quá rồi, chiều nay thằng đầu gấu nhà họ Mạnh đánh gãy chân thằng hai nhà họ Tống, tôi đoán thím Hai đi tìm nhà họ Mạnh tính sổ đấy."
"Thật không? Kể kỹ xem, rốt cuộc vì sao thế?"
Ánh sao lấp lánh rơi xuống nhân gian, phủ lên màn đêm một lớp khăn mỏng, cũng che lấp những cảnh tượng xấu hổ dưới ánh trăng!
Mạnh Hoa Triều bê chậu nước mát, dội từ đầu xuống chân, rồi thoải mái thở dài:
"Sướng!"
Cậu đưa tay vuốt tóc, cầm lấy chiếc áo bẩn để bên cạnh, tùy tiện lau qua người, trần trụi bước ra để đóng cửa.
Vừa chạm vào then cửa, cậu nhạy cảm phát hiện ra có điều bất thường, theo phản xạ lùi lại hai bước.
Chỉ nghe một tiếng "rầm", cửa lớn bị đá bật tung.
Chu Văn Tú hung hăng đạp cửa xông vào, vừa định lớn tiếng chửi mắng thì bắt gặp thân hình rắn chắc của Mạnh Hoa Triều, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, hận không thể cầm cuốc chém chết Mạnh Hoa Triều.
"A, cái thằng trời đánh này, đồ vô liêm sỉ!"
Bị vu oan vô cớ, ‘kẻ ác’ Mạnh Hoa Triều tỏ ra rất bất bình, chỉ vào cánh cửa bị phá hỏng, lớn tiếng phản bác:
"Thím ơi, hình như là thím cố tình đập cửa nhà tôi để nhìn trộm tôi tắm mà."
Thật kích thích!
Nghe tiếng động ở nhà Mạnh Hoa Triều, Mạnh Hoa Khánh vội chạy ra xem xét, còn Đường Đường, người đang theo sau cha mẹ, thì che miệng ngạc nhiên khi nghe câu nói của Mạnh Hoa Triều.
"Thằng Năm à, có chuyện gì thế?"
Mạnh Hoa Triều không chút ngượng ngùng, trước mặt mọi người mặc quần áo, vẻ mặt khó chịu vung tay:
"Không biết nữa, con đang tắm thì cửa đột nhiên bị phá. Anh Ba, anh ra làng gọi trưởng thôn đến đây, bảo em muốn báo công an."
"Hay là, hai người cứ đánh tôi một trận đi!"
"Mạnh Hoa Triều, cậu muốn chết à!" Nghe anh trai mình bị Mạnh Hoa Triều chế giễu bằng giọng điệu như thế, Tống Chí giận dữ đứng bật dậy khỏi mặt đất.
"Đánh không lại mà còn thích tỏ ra mạnh mẽ, tôi chẳng hiểu các người nữa!"
Thấy hai người với tinh thần không hề bị khuất phục lại lao về phía mình, Mạnh Hoa Triều bất lực thở dài, thật sự cậu không muốn bẩn tay.
Mạnh Hoa Triều tiện tay nhặt chiếc cuốc mà Tống Chí vừa ‘vứt’ xuống đất, rồi nhẹ nhàng vung cuốc đập vào chân của cả hai, xem như một hình phạt nhỏ.
Rắc một tiếng, Tống Chí loạng choạng ngã xuống đất, trán ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy không ngừng.
"Anh ơi, hình như chân em gãy rồi."
Tống Đức lo lắng đỡ lấy Tống Chí, hồi hộp hỏi:
"Thế nào, còn đứng dậy được không?"
"Không được, động vào là đau lắm."
"Mạnh Hoa Triều, cứ chờ đấy mà xem, chuyện này chưa xong đâu."
Tống Đức nghiến răng nghiến lợi để lại lời đe dọa, rồi cõng Tống Chí rời đi.
"Anh Mạnh, anh đừng lo, có em ở đây rồi."
Mạnh Hoa Triều khó chịu né tránh sự đụng chạm của Tống Mai, không vui ném chiếc cuốc xuống đất.
Gia đình họ Tống có vấn đề gì không hiểu nổi, chẳng ai trong đó là người bình thường!
"Anh Mạnh, em…"
Mạnh Hoa Triều nhặt chiếc áo khoác bị ném xuống đất, tiện tay phủi bụi trên áo, bước nhanh rời khỏi, chỉ để lại Tống Mai đứng đó âm thầm đau lòng.
Đêm hè, hàng ngàn ngôi sao tô điểm trên bầu trời xa thẳm, ánh trăng tinh khôi tỏa ra một vầng sáng đặc biệt bao trùm khắp đất trời, tiếng ếch nhái và ve sầu kêu liên hồi như đang viết nên một bản nhạc đồng quê độc đáo.
Sau bữa cơm tối, dân làng ngồi thành từng nhóm nhỏ ở đầu làng trò chuyện, lúc thì bàn chuyện về các góa phụ trong làng, lúc lại thì thầm về cô con dâu nhà ai ghê gớm. Đúng lúc họ đang say sưa trò chuyện, mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xách cuốc đi về phía cuối làng.
"Ai thế kia? Ban đêm ra đồng làm cỏ, có phải đầu óc có vấn đề không?"
"Thím Hai à, thím lạc hậu quá rồi, chiều nay thằng đầu gấu nhà họ Mạnh đánh gãy chân thằng hai nhà họ Tống, tôi đoán thím Hai đi tìm nhà họ Mạnh tính sổ đấy."
"Thật không? Kể kỹ xem, rốt cuộc vì sao thế?"
Ánh sao lấp lánh rơi xuống nhân gian, phủ lên màn đêm một lớp khăn mỏng, cũng che lấp những cảnh tượng xấu hổ dưới ánh trăng!
Mạnh Hoa Triều bê chậu nước mát, dội từ đầu xuống chân, rồi thoải mái thở dài:
"Sướng!"
Cậu đưa tay vuốt tóc, cầm lấy chiếc áo bẩn để bên cạnh, tùy tiện lau qua người, trần trụi bước ra để đóng cửa.
Vừa chạm vào then cửa, cậu nhạy cảm phát hiện ra có điều bất thường, theo phản xạ lùi lại hai bước.
Chỉ nghe một tiếng "rầm", cửa lớn bị đá bật tung.
Chu Văn Tú hung hăng đạp cửa xông vào, vừa định lớn tiếng chửi mắng thì bắt gặp thân hình rắn chắc của Mạnh Hoa Triều, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, hận không thể cầm cuốc chém chết Mạnh Hoa Triều.
"A, cái thằng trời đánh này, đồ vô liêm sỉ!"
Bị vu oan vô cớ, ‘kẻ ác’ Mạnh Hoa Triều tỏ ra rất bất bình, chỉ vào cánh cửa bị phá hỏng, lớn tiếng phản bác:
"Thím ơi, hình như là thím cố tình đập cửa nhà tôi để nhìn trộm tôi tắm mà."
Thật kích thích!
Nghe tiếng động ở nhà Mạnh Hoa Triều, Mạnh Hoa Khánh vội chạy ra xem xét, còn Đường Đường, người đang theo sau cha mẹ, thì che miệng ngạc nhiên khi nghe câu nói của Mạnh Hoa Triều.
"Thằng Năm à, có chuyện gì thế?"
Mạnh Hoa Triều không chút ngượng ngùng, trước mặt mọi người mặc quần áo, vẻ mặt khó chịu vung tay:
"Không biết nữa, con đang tắm thì cửa đột nhiên bị phá. Anh Ba, anh ra làng gọi trưởng thôn đến đây, bảo em muốn báo công an."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.