Chương 24: Hai Gia Tộc Hỗn Chiến 2
Tiếu Tử Phong
23/09/2024
Mạnh Đường liếc mắt nhìn Mạnh Kiệt đang kinh ngạc, thở dài sờ sờ mũi, đây mà là thông minh gì chứ? Chỉ cần hiểu chút logic, hay từng đọc qua một hai quyển tiểu thuyết là không đến nỗi hỏi câu ngớ ngẩn như vậy.
Hai đứa lặng lẽ rời đi, rồi lặng lẽ chui vào, cuối cùng sau khi bám đầy bụi đất, cả hai đứng sững sờ trong căn phòng trống trơn.
Mạnh Đường: “Anh, chú Năm chạy rồi à?”
Mạnh Kiệt giận dữ phản bác: “Nói bậy, chú Năm trời không sợ, đất không sợ, sao lại phải sợ bọn họ?”
Chú Năm là người mà cậu ngưỡng mộ nhất, cũng là hình mẫu mà cậu muốn trở thành. Nếu có thể dũng mãnh như chú Năm, cậu sẽ không bị mẹ đánh nữa.
Phòng ngủ đơn sơ, ngoài một chiếc giường thì không còn đồ vật gì khác. Mạnh Đường lướt mắt nhìn quanh vài lần, rồi hỏi: “Nhưng… chú Năm không có ở nhà mà?”
“Có lẽ là chú có việc ra ngoài rồi.” Mạnh Kiệt nghẹn cổ cố gắng tìm lý do biện minh.
Tiếng cãi vã bên ngoài ngày càng lớn, Mạnh Đường và Mạnh Kiệt mỗi người một vẻ đứng trong sân, đột nhiên, cánh cửa cũ kỹ bị đạp đổ khiến cả hai run lên bần bật.
Chuyện gì đây, đấu võ mồm thua rồi à?
Đối mặt với những ánh mắt giận dữ từ bên ngoài, Mạnh Đường lén lút kéo áo Mạnh Kiệt, nhỏ giọng chất vấn: “Anh, không phải anh bảo ông nội có học vấn lớn sao?”
“À… anh hùng không đấu với đàn bà.”
Thấy ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, Mạnh Kiệt run rẩy nắm chặt tay Mạnh Đường, lẳng lặng co người về phía góc tường. Cậu có cảm giác sắp bị đánh nữa rồi.
Tống Đức dẫn đầu, đạp đổ cửa, vội vàng chạy vào phòng ngủ, không thấy bóng dáng ai, tức giận nói: “Mẹ, Mạnh Hoa Triều chạy rồi.”
Nghe con trai nói, Chu Văn Tú liền lạnh lùng mỉa mai: “Hay nhỉ, bảo sao các người cứ chặn mãi không cho vào, hóa ra đã phái người đi báo tin từ sớm. Mạnh Thành Văn, ông tự xưng là người có học, hóa ra cũng làm mấy trò lén lút chẳng ra gì.”
Bị sỉ nhục trước mặt mọi người, Mạnh Thành Văn đỏ mặt, giận dữ: “Này bà kia, nói năng cho cẩn thận.”
Chặn cửa nãy giờ, không những không bắt được người mà còn để cho người ta chạy thoát. Chu Văn Tú chẳng bận tâm đến lời Mạnh Thành Văn, ngược lại còn lớn tiếng đe dọa: “Mạnh Thành Văn, con trai ông đâu? Mau bắt nó ra đây, nếu không chúng tôi sẽ đập nhà.”
“Cô dám đập, tôi dám đánh.” Bị dồn đến đường cùng, Mạnh Thành Văn không ngại đáp trả.
“Đập đi, ai sợ ai chứ. Con trai, đập đi!”
Bỏ ngoài tai lời đe dọa của Mạnh Thành Văn, Chu Văn Tú chỉ huy Tống Đức đập phá nhà cửa.
“Rầm!” Một tiếng vang lớn, cái chum nước vỡ tan tành. Ánh mắt Mạnh Thành Văn lạnh lẽo nhìn đám người họ Tống ngang ngược, ông dùng sức chống gậy, ra lệnh cho các con trai: “Cả ba đứa, trói người lại. Đứa nào không phục thì đánh.”
Nhận được lệnh, người nhà họ Mạnh xông thẳng về phía đám người họ Tống đang đập phá. Một trận hỗn chiến bắt đầu.
Đàn ông thì tung quyền cước, hai bên đánh nhau loạn xạ; đàn bà cũng không chịu kém, vừa chửi bới vừa giật tóc. Trong chốc lát, tiếng chửi rủa và tiếng kêu rên vang dội khắp nơi.
Ôi trời ơi, mới tái sinh chưa đầy một tuần mà cô đã chứng kiến cảnh náo loạn lớn như thế này hai lần rồi. Có vẻ cô phải quen dần với cái kiểu động một chút là đánh nhau này thôi.
Mạnh Đường lén nhặt một viên đá lên, thừa lúc mọi người không chú ý, nhắm ai mà cô không quen thì ném vào người đó.
Thấy em gái chơi vui vẻ, Mạnh Kiệt cũng cảm thấy ngứa ngáy trong tay. Cậu nhắm thẳng vào ai chửi mẹ mình thì ném.
Nhà nào cũng có vài đứa con. Người lớn đánh nhau, đám trẻ con cũng dần tham gia vào, và ra tay rất tàn nhẫn. Không rõ là do oán hận từ trước hay chỉ là ham vui nữa.
Tống Hướng Dương nhận được tin, vội vã chạy đến. Thấy cả một đám người đang đánh nhau, ông liền lớn tiếng quát: “Làm cái gì thế? Tất cả dừng tay ngay! Không được đánh nữa.”
Dù Tống Hướng Dương gào to, nhưng người ở hiện trường, bất kể là đàn ông hay đàn bà, thậm chí cả lũ trẻ con đều đã đánh đến đỏ mắt, trong lòng chỉ muốn đánh chết đối phương, làm sao mà dừng tay được.
“Ai mà còn đánh nữa thì sẽ bị đuổi ra khỏi làng.”
Câu này vừa nói ra, chẳng khác nào một liều thuốc an thần, cực kỳ hiệu nghiệm.
Hai đứa lặng lẽ rời đi, rồi lặng lẽ chui vào, cuối cùng sau khi bám đầy bụi đất, cả hai đứng sững sờ trong căn phòng trống trơn.
Mạnh Đường: “Anh, chú Năm chạy rồi à?”
Mạnh Kiệt giận dữ phản bác: “Nói bậy, chú Năm trời không sợ, đất không sợ, sao lại phải sợ bọn họ?”
Chú Năm là người mà cậu ngưỡng mộ nhất, cũng là hình mẫu mà cậu muốn trở thành. Nếu có thể dũng mãnh như chú Năm, cậu sẽ không bị mẹ đánh nữa.
Phòng ngủ đơn sơ, ngoài một chiếc giường thì không còn đồ vật gì khác. Mạnh Đường lướt mắt nhìn quanh vài lần, rồi hỏi: “Nhưng… chú Năm không có ở nhà mà?”
“Có lẽ là chú có việc ra ngoài rồi.” Mạnh Kiệt nghẹn cổ cố gắng tìm lý do biện minh.
Tiếng cãi vã bên ngoài ngày càng lớn, Mạnh Đường và Mạnh Kiệt mỗi người một vẻ đứng trong sân, đột nhiên, cánh cửa cũ kỹ bị đạp đổ khiến cả hai run lên bần bật.
Chuyện gì đây, đấu võ mồm thua rồi à?
Đối mặt với những ánh mắt giận dữ từ bên ngoài, Mạnh Đường lén lút kéo áo Mạnh Kiệt, nhỏ giọng chất vấn: “Anh, không phải anh bảo ông nội có học vấn lớn sao?”
“À… anh hùng không đấu với đàn bà.”
Thấy ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, Mạnh Kiệt run rẩy nắm chặt tay Mạnh Đường, lẳng lặng co người về phía góc tường. Cậu có cảm giác sắp bị đánh nữa rồi.
Tống Đức dẫn đầu, đạp đổ cửa, vội vàng chạy vào phòng ngủ, không thấy bóng dáng ai, tức giận nói: “Mẹ, Mạnh Hoa Triều chạy rồi.”
Nghe con trai nói, Chu Văn Tú liền lạnh lùng mỉa mai: “Hay nhỉ, bảo sao các người cứ chặn mãi không cho vào, hóa ra đã phái người đi báo tin từ sớm. Mạnh Thành Văn, ông tự xưng là người có học, hóa ra cũng làm mấy trò lén lút chẳng ra gì.”
Bị sỉ nhục trước mặt mọi người, Mạnh Thành Văn đỏ mặt, giận dữ: “Này bà kia, nói năng cho cẩn thận.”
Chặn cửa nãy giờ, không những không bắt được người mà còn để cho người ta chạy thoát. Chu Văn Tú chẳng bận tâm đến lời Mạnh Thành Văn, ngược lại còn lớn tiếng đe dọa: “Mạnh Thành Văn, con trai ông đâu? Mau bắt nó ra đây, nếu không chúng tôi sẽ đập nhà.”
“Cô dám đập, tôi dám đánh.” Bị dồn đến đường cùng, Mạnh Thành Văn không ngại đáp trả.
“Đập đi, ai sợ ai chứ. Con trai, đập đi!”
Bỏ ngoài tai lời đe dọa của Mạnh Thành Văn, Chu Văn Tú chỉ huy Tống Đức đập phá nhà cửa.
“Rầm!” Một tiếng vang lớn, cái chum nước vỡ tan tành. Ánh mắt Mạnh Thành Văn lạnh lẽo nhìn đám người họ Tống ngang ngược, ông dùng sức chống gậy, ra lệnh cho các con trai: “Cả ba đứa, trói người lại. Đứa nào không phục thì đánh.”
Nhận được lệnh, người nhà họ Mạnh xông thẳng về phía đám người họ Tống đang đập phá. Một trận hỗn chiến bắt đầu.
Đàn ông thì tung quyền cước, hai bên đánh nhau loạn xạ; đàn bà cũng không chịu kém, vừa chửi bới vừa giật tóc. Trong chốc lát, tiếng chửi rủa và tiếng kêu rên vang dội khắp nơi.
Ôi trời ơi, mới tái sinh chưa đầy một tuần mà cô đã chứng kiến cảnh náo loạn lớn như thế này hai lần rồi. Có vẻ cô phải quen dần với cái kiểu động một chút là đánh nhau này thôi.
Mạnh Đường lén nhặt một viên đá lên, thừa lúc mọi người không chú ý, nhắm ai mà cô không quen thì ném vào người đó.
Thấy em gái chơi vui vẻ, Mạnh Kiệt cũng cảm thấy ngứa ngáy trong tay. Cậu nhắm thẳng vào ai chửi mẹ mình thì ném.
Nhà nào cũng có vài đứa con. Người lớn đánh nhau, đám trẻ con cũng dần tham gia vào, và ra tay rất tàn nhẫn. Không rõ là do oán hận từ trước hay chỉ là ham vui nữa.
Tống Hướng Dương nhận được tin, vội vã chạy đến. Thấy cả một đám người đang đánh nhau, ông liền lớn tiếng quát: “Làm cái gì thế? Tất cả dừng tay ngay! Không được đánh nữa.”
Dù Tống Hướng Dương gào to, nhưng người ở hiện trường, bất kể là đàn ông hay đàn bà, thậm chí cả lũ trẻ con đều đã đánh đến đỏ mắt, trong lòng chỉ muốn đánh chết đối phương, làm sao mà dừng tay được.
“Ai mà còn đánh nữa thì sẽ bị đuổi ra khỏi làng.”
Câu này vừa nói ra, chẳng khác nào một liều thuốc an thần, cực kỳ hiệu nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.