Chương 4: Tạo Nghiệp
Tiếu Tử Phong
28/08/2024
“Mạnh Kiệt, đứng lại đó cho mẹ. Thằng nhóc thối, lần sau còn dám nguyền rủa em gái con, mẹ xé rách miệng con ra.”
“Ôi, đau quá~ mẹ, đừng đánh nữa, con sai rồi. Hu hu hu...”
Ồ, đánh trẻ con sao?
“Biết sai chưa?”
“Dạ, dạ.”
“Nhưng vẫn phải bị đánh một trận, để con biết mà ăn nói lung tung.”
“Phì!” Nghe tiếng khóc than thở ngoài cửa, Mạnh Đường không nhịn được cười thành tiếng.
Tiếng khóc này thật có nhịp điệu, thích hợp làm nhạc nền.
“Bà nội con sắp từ ngoài đồng về rồi, mẹ phải mau đi nấu cơm. Con phải chăm sóc em gái cho tử tế, nghe chưa?”
“Ôi, đau quá. Mẹ, đừng nhéo tai con, sẽ điếc mất.”
“Không được bắt nạt em gái, nếu không mẹ cho con nhịn hai bữa.”
Chẳng mấy chốc, Mạnh Kiệt ỉu xìu đi vào trong nhà, không nói lời nào ngồi ở góc nhà.
Mạnh Đường trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Mạnh Kiệt đang cúi đầu ủ rũ, trông như vừa chịu oan ức gì lớn lắm. Cô cúi xuống, khẽ vỗ nhẹ vào tấm ván giường.
“Lại đây.”
“Hừ!” Mạnh Kiệt hừ lạnh, mặt đầy vẻ khinh bỉ.
“Anh~”
Vừa thốt ra từ đó, Mạnh Đường liền rùng mình, lè lưỡi. Cô đã hai mấy tuổi rồi, lại phải gọi một đứa nhóc tì là anh, thật không biết xấu hổ!
“Kêu cái gì mà kêu, vừa rồi không phải em giỏi giả vờ lắm sao? Nhìn đi, mẹ suýt nữa giật đứt tai của anh rồi!” Tính tình cứng rắn đến mấy cũng không thể chịu nổi khi em gái làm nũng, nhưng Mạnh Kiệt tự xưng mình là người lớn, sao có thể dễ dàng bị thao túng, bèn giả vờ hung hăng quát lớn.
Giọng cậu cực lớn để xả giận, nhưng vừa quát vừa kéo chiếc ghế nhỏ lại ngồi bên giường.
“Em đau đầu quá~”
“Đâu? Để anh xoa cho. Hừ, đáng đời, ai bảo em không nghe lời, cứ đòi ra ao chơi nước.”
Miệng thì cằn nhằn, nhưng đôi tay nhỏ của Mạnh Kiệt lại nhẹ nhàng xoa trán cho Mạnh Đường.
“Em xin lỗi!”
“Xin lỗi có ích gì? Mạnh Tài chết rồi, vì cứu em mà anh không kịp cứu nó.”
“Em...”
Lại còn có chuyện này sao?
Ông trời ơi, xin bớt tạo nghiệp đi mà!
Bất chợt nhận ra mình đã chiếm thân xác người khác, còn gián tiếp hại chết một mạng người, gánh nặng tâm lý quá lớn khiến cô không thở nổi.
“Trước khi em tỉnh, mẹ hai đã đến nhà mình gây rối một lần. Bà ta nói mạng đền mạng, nếu không có mẹ bảo vệ thì em đã bị ném xuống ao rồi.”
Nghe Mạnh Kiệt kể, tâm trạng Mạnh Đường vô cùng phức tạp, uể oải đáp: “Anh, em không nhớ gì cả. Anh sờ xem, trên đầu em có cục u.”
“Xì~ giả ngu à? Đừng có mà chơi trò vặt. Yên tâm, có anh ở đây, nhất định không để mẹ hai ném em xuống ao chết đuối đâu.”
“!”
Lời này mới nghe thì an ủi, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như có gì đó không đúng lắm.
Mạnh Đường buồn bã cúi đầu, bỗng nhiên nhận ra một chuyện rất quan trọng, ngẩng lên hỏi: “Anh, nhà mình có gương không?”
“Thích đẹp.”
“Anh, em...”
Chưa kịp nói hết câu, thì nghe “rầm” một tiếng, cánh cửa mục nát kêu răng rắc rồi đổ xuống đất.
Thấy cửa nhà bị phá hỏng, Mạnh Kiệt tức giận đứng dậy khỏi ghế, lớn tiếng hỏi: “Ai đấy?”
“Diêm vương đây!” Một giọng nói the thé như có gai, nghe rất khó chịu. Ngay sau đó, một người đàn bà tóc tai bù xù chạy vào, không nói lời nào đã kéo Mạnh Đường từ trên giường xuống đất.
“Ôi, đau quá~ mẹ, đừng đánh nữa, con sai rồi. Hu hu hu...”
Ồ, đánh trẻ con sao?
“Biết sai chưa?”
“Dạ, dạ.”
“Nhưng vẫn phải bị đánh một trận, để con biết mà ăn nói lung tung.”
“Phì!” Nghe tiếng khóc than thở ngoài cửa, Mạnh Đường không nhịn được cười thành tiếng.
Tiếng khóc này thật có nhịp điệu, thích hợp làm nhạc nền.
“Bà nội con sắp từ ngoài đồng về rồi, mẹ phải mau đi nấu cơm. Con phải chăm sóc em gái cho tử tế, nghe chưa?”
“Ôi, đau quá. Mẹ, đừng nhéo tai con, sẽ điếc mất.”
“Không được bắt nạt em gái, nếu không mẹ cho con nhịn hai bữa.”
Chẳng mấy chốc, Mạnh Kiệt ỉu xìu đi vào trong nhà, không nói lời nào ngồi ở góc nhà.
Mạnh Đường trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Mạnh Kiệt đang cúi đầu ủ rũ, trông như vừa chịu oan ức gì lớn lắm. Cô cúi xuống, khẽ vỗ nhẹ vào tấm ván giường.
“Lại đây.”
“Hừ!” Mạnh Kiệt hừ lạnh, mặt đầy vẻ khinh bỉ.
“Anh~”
Vừa thốt ra từ đó, Mạnh Đường liền rùng mình, lè lưỡi. Cô đã hai mấy tuổi rồi, lại phải gọi một đứa nhóc tì là anh, thật không biết xấu hổ!
“Kêu cái gì mà kêu, vừa rồi không phải em giỏi giả vờ lắm sao? Nhìn đi, mẹ suýt nữa giật đứt tai của anh rồi!” Tính tình cứng rắn đến mấy cũng không thể chịu nổi khi em gái làm nũng, nhưng Mạnh Kiệt tự xưng mình là người lớn, sao có thể dễ dàng bị thao túng, bèn giả vờ hung hăng quát lớn.
Giọng cậu cực lớn để xả giận, nhưng vừa quát vừa kéo chiếc ghế nhỏ lại ngồi bên giường.
“Em đau đầu quá~”
“Đâu? Để anh xoa cho. Hừ, đáng đời, ai bảo em không nghe lời, cứ đòi ra ao chơi nước.”
Miệng thì cằn nhằn, nhưng đôi tay nhỏ của Mạnh Kiệt lại nhẹ nhàng xoa trán cho Mạnh Đường.
“Em xin lỗi!”
“Xin lỗi có ích gì? Mạnh Tài chết rồi, vì cứu em mà anh không kịp cứu nó.”
“Em...”
Lại còn có chuyện này sao?
Ông trời ơi, xin bớt tạo nghiệp đi mà!
Bất chợt nhận ra mình đã chiếm thân xác người khác, còn gián tiếp hại chết một mạng người, gánh nặng tâm lý quá lớn khiến cô không thở nổi.
“Trước khi em tỉnh, mẹ hai đã đến nhà mình gây rối một lần. Bà ta nói mạng đền mạng, nếu không có mẹ bảo vệ thì em đã bị ném xuống ao rồi.”
Nghe Mạnh Kiệt kể, tâm trạng Mạnh Đường vô cùng phức tạp, uể oải đáp: “Anh, em không nhớ gì cả. Anh sờ xem, trên đầu em có cục u.”
“Xì~ giả ngu à? Đừng có mà chơi trò vặt. Yên tâm, có anh ở đây, nhất định không để mẹ hai ném em xuống ao chết đuối đâu.”
“!”
Lời này mới nghe thì an ủi, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như có gì đó không đúng lắm.
Mạnh Đường buồn bã cúi đầu, bỗng nhiên nhận ra một chuyện rất quan trọng, ngẩng lên hỏi: “Anh, nhà mình có gương không?”
“Thích đẹp.”
“Anh, em...”
Chưa kịp nói hết câu, thì nghe “rầm” một tiếng, cánh cửa mục nát kêu răng rắc rồi đổ xuống đất.
Thấy cửa nhà bị phá hỏng, Mạnh Kiệt tức giận đứng dậy khỏi ghế, lớn tiếng hỏi: “Ai đấy?”
“Diêm vương đây!” Một giọng nói the thé như có gai, nghe rất khó chịu. Ngay sau đó, một người đàn bà tóc tai bù xù chạy vào, không nói lời nào đã kéo Mạnh Đường từ trên giường xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.