Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 10:
Mộ Kiến Xuân Thâm
01/07/2024
Điền Vượng Phát có người em trai tên là Điền Vượng Tài, người đến là thím hai Vương Cúc Hương. Hai nhà ở cạnh nhau, bình thường cũng hay qua lại, nơi sống tập trung của người trong thôn thì đều chú trọng việc cùng nhau trông coi.
“Thím, thím tìm mẹ cháu ạ?”
Vương Cúc Hương gật đầu, tiến lên phía trước một bước thì nhìn thấy vết sẹo trên đầu cô, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “May mà cháu không sao. Sao lại không cẩn thận như vậy chứ, sau này không được ngu ngốc nữa, nếu không bà cháu biết được thì không biết sẽ đau lòng nhiều thế nào đâu.”
Điền Ninh cúi đầu dạ một tiếng.
Trong ký ức, con người Vương Cúc Hương không tệ, tình tình tốt, bà là con dâu nuôi từ bé của Điền Vượng Tài. Nếu như không phải bà Điền mở miệng giữ bà lại thì bà khó có thể sống sót, thế nên bà rất thân thiết với bà Điền, cũng quan tâm chăm sóc cô vài phần.
Lý Phượng Anh bưng bánh bao đi ra, nhìn thấy em dâu thì trên mặt mang theo nụ cười tự nhiên: “Đã nấu cơm chưa?”
“Em làm ngay đây, em vừa đến nhà họ hàng trở về.”
Vương Cúc Hương có chuyện muốn nói, đưa mắt ra hiệu. Lý Phượng Anh để bánh bao xuống dặn dò một câu rồi kéo bà đến nhà chính nói chuyện.
Trong nồi đun là nước sạch, sau khi nước sôi thì phải rót nước ấm vào trong phích nước nóng. Mùa đông cả nhà uống không ít nước, Điền Ninh chậm rãi dùng cái gáo hồ lô rót nước, nước sôi không rơi vãi ra ngoài bao nhiêu. Cô mỉm cười tìm niềm vui trong nỗi buồn, sau đó bỏ lược bí vào trong nồi, rồi lại đặt bánh bao lên trên.
Buổi cơm chiều ở nông thôn vô cùng đơn giản.
Trong gian nhà chính, Vương Cúc Hương hỏi kết quả việc mai mối của Điền Ninh và Vu Thanh Sơn trước.
“Hôm qua hỏi chị, chị không nói, đến giờ nhà cậu ta vẫn chưa chuyển lời sao? Là gặp mặt tiếp, hay là tìm người khác?”
Lý Phượng Anh cũng lắc đầu: “Bà mối không có lên tiếng, chúng ta hỏi cũng không hay lắm. Em cố tình qua đây không phải chỉ là để nói chuyện này đấy chứ?”
Vương Cúc Hương mỉm cười, nói nhỏ: “Chẳng phải hôm nay em đi hóa vàng mã cho bà ngoại của Cường Cường thì gặp được Thu Hồng đã gả ra ngoài của thôn chúng ta. Nhà anh chồng của cô ta có một đứa con trai, lớn hơn Ninh Nhi hai tuổi, tốt nghiệp cấp ba, nhận lớp của bố cậu ta hiện đang dạy tiểu học. Bây giờ cậu ta đang tìm người yêu, em thấy rất xứng đôi với Ninh Nhi nhà chúng ta. Vừa lúc cô ta cũng nhắc tới, nhờ em hỏi hộ chị, nếu như đồng ý thì chúng ta gặp mặt, có thêm nhiều lựa chọn.”
Theo cách nghĩ của bà, người đàn ông kết hôn lần hai mang theo ba đứa trẻ. Điền Ninh là một cô gái mới lớn gả qua đó cũng không tiện, chịu tội chịu uất ức, nhưng mà điều kiện tốt, khiến người khác tiếc không thôi.
Lý Phượng Anh hỏi điều kiện của người ta, sau khi biết được cũng là gia đình bình thường, chỉ là có công việc thì sự hớn hở đó đã hơi giảm xuống.
“Haizz, bây giờ Điền Ninh nghĩ thế nào, chị cũng không biết.”
Vương Cúc Hương không nhịn được nói: “Cả nhà đó cũng không tệ, trên người con trai thì có bốn người chị gái, đều giúp đỡ chăm sóc một chút, vậy có thể là cuộc sống không tồi, kết hôn thôi đã phải cho không ít.”
Lý Phượng Anh hơi ngẩn ra: “Cũng đúng.”
Trong nhà chỉ có một cục vàng duy nhất, Điền Ninh gả qua đó, chỉ cần sinh được một đứa con trai thì sau này có thể làm chủ trong nhà rồi, bố mẹ chồng cũng không có gì để nói.
Điền Ninh đứng ngoài gian nhà chính nghe cuộc đối thoại của hai người xong thì cố ý tạo ra tiếng động đi vào nhà chính, hai người họ còn bị cô dọa giật mình.
“Con, đi đường chẳng có chút tiếng động gì, làm mẹ giật cả mình.”
Vương Cúc Hương cười ha ha giảng hòa: “Xem ra Ninh Nhi đã khỏe hơn ngày hôm qua rồi, đúng lúc ăn tết ở nhà nghỉ ngơi một chút.”
Lý Phượng Anh đảo tròng mắt, cố ý hỏi: “Thím con cũng ở đây, đã là cô gái lớn già đầu rồi, người ta bằng tuổi con đều đã ra ngoài sinh con rồi, con phải nói với mẹ muốn tìm kiểu người thế nào, cũng không thể cứ ngây ngốc ở trong nhà để người ta chê cười chứ?”
Không cần quan tâm kiểu người thế nào, phải tìm một đối tượng cho cô, quyết định cho xong chuyện này, nếu không thì trong lòng bà ta sẽ luôn không yên tâm.
“Đúng đó, Ninh Nhi, cháu nói đi muốn điều kiện như thế nào, thím chọn cho cháu.”
“Thím, thím tìm mẹ cháu ạ?”
Vương Cúc Hương gật đầu, tiến lên phía trước một bước thì nhìn thấy vết sẹo trên đầu cô, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “May mà cháu không sao. Sao lại không cẩn thận như vậy chứ, sau này không được ngu ngốc nữa, nếu không bà cháu biết được thì không biết sẽ đau lòng nhiều thế nào đâu.”
Điền Ninh cúi đầu dạ một tiếng.
Trong ký ức, con người Vương Cúc Hương không tệ, tình tình tốt, bà là con dâu nuôi từ bé của Điền Vượng Tài. Nếu như không phải bà Điền mở miệng giữ bà lại thì bà khó có thể sống sót, thế nên bà rất thân thiết với bà Điền, cũng quan tâm chăm sóc cô vài phần.
Lý Phượng Anh bưng bánh bao đi ra, nhìn thấy em dâu thì trên mặt mang theo nụ cười tự nhiên: “Đã nấu cơm chưa?”
“Em làm ngay đây, em vừa đến nhà họ hàng trở về.”
Vương Cúc Hương có chuyện muốn nói, đưa mắt ra hiệu. Lý Phượng Anh để bánh bao xuống dặn dò một câu rồi kéo bà đến nhà chính nói chuyện.
Trong nồi đun là nước sạch, sau khi nước sôi thì phải rót nước ấm vào trong phích nước nóng. Mùa đông cả nhà uống không ít nước, Điền Ninh chậm rãi dùng cái gáo hồ lô rót nước, nước sôi không rơi vãi ra ngoài bao nhiêu. Cô mỉm cười tìm niềm vui trong nỗi buồn, sau đó bỏ lược bí vào trong nồi, rồi lại đặt bánh bao lên trên.
Buổi cơm chiều ở nông thôn vô cùng đơn giản.
Trong gian nhà chính, Vương Cúc Hương hỏi kết quả việc mai mối của Điền Ninh và Vu Thanh Sơn trước.
“Hôm qua hỏi chị, chị không nói, đến giờ nhà cậu ta vẫn chưa chuyển lời sao? Là gặp mặt tiếp, hay là tìm người khác?”
Lý Phượng Anh cũng lắc đầu: “Bà mối không có lên tiếng, chúng ta hỏi cũng không hay lắm. Em cố tình qua đây không phải chỉ là để nói chuyện này đấy chứ?”
Vương Cúc Hương mỉm cười, nói nhỏ: “Chẳng phải hôm nay em đi hóa vàng mã cho bà ngoại của Cường Cường thì gặp được Thu Hồng đã gả ra ngoài của thôn chúng ta. Nhà anh chồng của cô ta có một đứa con trai, lớn hơn Ninh Nhi hai tuổi, tốt nghiệp cấp ba, nhận lớp của bố cậu ta hiện đang dạy tiểu học. Bây giờ cậu ta đang tìm người yêu, em thấy rất xứng đôi với Ninh Nhi nhà chúng ta. Vừa lúc cô ta cũng nhắc tới, nhờ em hỏi hộ chị, nếu như đồng ý thì chúng ta gặp mặt, có thêm nhiều lựa chọn.”
Theo cách nghĩ của bà, người đàn ông kết hôn lần hai mang theo ba đứa trẻ. Điền Ninh là một cô gái mới lớn gả qua đó cũng không tiện, chịu tội chịu uất ức, nhưng mà điều kiện tốt, khiến người khác tiếc không thôi.
Lý Phượng Anh hỏi điều kiện của người ta, sau khi biết được cũng là gia đình bình thường, chỉ là có công việc thì sự hớn hở đó đã hơi giảm xuống.
“Haizz, bây giờ Điền Ninh nghĩ thế nào, chị cũng không biết.”
Vương Cúc Hương không nhịn được nói: “Cả nhà đó cũng không tệ, trên người con trai thì có bốn người chị gái, đều giúp đỡ chăm sóc một chút, vậy có thể là cuộc sống không tồi, kết hôn thôi đã phải cho không ít.”
Lý Phượng Anh hơi ngẩn ra: “Cũng đúng.”
Trong nhà chỉ có một cục vàng duy nhất, Điền Ninh gả qua đó, chỉ cần sinh được một đứa con trai thì sau này có thể làm chủ trong nhà rồi, bố mẹ chồng cũng không có gì để nói.
Điền Ninh đứng ngoài gian nhà chính nghe cuộc đối thoại của hai người xong thì cố ý tạo ra tiếng động đi vào nhà chính, hai người họ còn bị cô dọa giật mình.
“Con, đi đường chẳng có chút tiếng động gì, làm mẹ giật cả mình.”
Vương Cúc Hương cười ha ha giảng hòa: “Xem ra Ninh Nhi đã khỏe hơn ngày hôm qua rồi, đúng lúc ăn tết ở nhà nghỉ ngơi một chút.”
Lý Phượng Anh đảo tròng mắt, cố ý hỏi: “Thím con cũng ở đây, đã là cô gái lớn già đầu rồi, người ta bằng tuổi con đều đã ra ngoài sinh con rồi, con phải nói với mẹ muốn tìm kiểu người thế nào, cũng không thể cứ ngây ngốc ở trong nhà để người ta chê cười chứ?”
Không cần quan tâm kiểu người thế nào, phải tìm một đối tượng cho cô, quyết định cho xong chuyện này, nếu không thì trong lòng bà ta sẽ luôn không yên tâm.
“Đúng đó, Ninh Nhi, cháu nói đi muốn điều kiện như thế nào, thím chọn cho cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.