Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 21:
Mộ Kiến Xuân Thâm
04/07/2024
Điền Ninh đến hợp tác xã mua bán mua hai món đồ, trên đường trở về thì cô gặp một cô gái trẻ, làn da màu lúa mạch, dáng người cao vừa, đôi mắt to cười lên trông vô cùng hiền lành.
“Ninh Nhi!”
“Xảo Chân.”
Điền Xảo Chân tự nhiên chạy nhanh đến khoác tay cô, vừa thân thiết vừa áy náy hỏi: “Tớ nghe mẹ tớ nói hai ngày trước cậu bị ngã, tớ đang muốn đi thăm cậu đây. Cậu không sao chứ?”
Điền Ninh mỉm cười: “Tớ không sao rồi, tớ biết cậu bận.”
Phần tình cảm cùng nhau lớn lên lúc nhỏ ấy chính là cảm giác quen thuộc đến lạ, trong vô thức cô nghĩ đến những nội dung có liên quan đến Điền Xảo Chân trong cốt truyện gốc nhưng lại không có thu hoạch gì. Lại cẩn thận suy ngẫm một lúc, nếu đổi lại là cô, cô cũng không dám liên lạc nhiều với cô ấy, tránh để lộ bí mật.
“Haizz, tớ cứ bận rộn liên miên.”
Cô ấy đến nhà họ hàng trong huyện giúp trông coi trẻ con, coi như là một nửa bảo mẫu, nhà đó cho một ít tiền và bao ăn bao ở, phải làm việc nhiều hơn lúc ở quê.
“Xảo Chân, cậu làm việc ở huyện thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này, Điền Xảo Chân cười rộ lên: “Cũng khá tốt, huyện náo nhiệt hơn quê mình nhiều. Đúng rồi, cậu cũng từng đến huyện học tập rồi mà, sao còn hỏi huyện thế nào? Nhưng mà ăn tết xong tớ không thể đến đó nữa rồi.”
Điền Ninh chớp mắt, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Tại sao vậy?”
“Ôi trời! Không phải là cậu biết rồi sao?”
Bác Vu rất giỏi làm mai cho người khác, con gái nhà mình thì chắc chắn phải nhọc lòng hơn. Năm ngoái bà ấy đã nhìn trúng một nhà, đã gửi thiệp đám cưới qua đó, định ngày lành năm sau để Điền Xảo Chân kết hôn.
Hai người cười nói mấy câu, Điền Ninh dần nhận ra hình như cô đang tự chuốc họa vào người.
“Ninh Nhi, tớ nghe mẹ tớ nói cậu đang xem mắt, là anh họ bên nhà bà ngoại tớ hả?”
“Chắc là vậy, cậu quen anh ta sao?”
Điền Xảo Chân gật đầu, thấy cô chẳng có chút dáng vẻ thẹn thùng gì, cô ấy thấy có hơi kì lạ nhưng cũng không để tâm, tốt bụng nói: “Tớ từng gặp anh ta mấy lần rồi, con người cũng rất tốt, lúc trước đi lính cũng rất lợi hại.”
“Sợ sao?”
Điền Xảo Chân ngập ngừng gật đầu: “Có đôi chút. Anh ấy lớn hơn chúng ta, tớ không dám nói chuyện với anh ấy lắm, nhưng mà chắc là bây giờ tốt hơn rồi.”
Điền Ninh không tỏ ý kiến gì, khẽ than một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Cô không muốn nói đến chuyện này, Điền xảo Chân cũng không nói tiếp nữa.
Hai người sóng vai đi về phía trước, lúc đi ngang qua con ngõ nhỏ lúc trước, Điền Ninh vô thức nhìn thoáng qua bên trong, nhưng trong đó không một bóng người.
Rất nhanh đã đi đến cửa nhà, hai người hẹn nhau buổi trưa cùng nhau đi chơi rồi sau đó ai về nhà nấy. Cô đưa đồ và tiền lẻ cho Lý Phượng Anh, lại nhận thêm một việc nhỏ, tách cuộn chỉ đỏ quấn vào một phần cuộn giấy, để tiện cho phụ nữ trong nhà mỗi người cầm dùng.
Điền Ninh ngồi trong sân vừa phơi nắng vừa làm việc, lúc làm được một nửa thì Điền Vệ Tinh từ bên ngoài trở về. Cậu ta ngâm nga một điệu hát dân gian không biết tên, trông vô cùng vui vẻ.
Lương Tiểu Song đang ngồi bên cạnh khâu đế giày, nhìn thấy dáng vẻ của chú em thì theo thói quen hỏi: “Vệ Tinh, làm gì mà vui vậy?”
Điền Vệ Tinh chột dạ trong giây lát, sau đó vẻ mặt làm như không có gì nói: “Không có gì, em đi chơi thôi mà.”
Chị ta không hỏi tiếp nữa, cười nói: “Ha ha, hôm nay Binh Binh vừa tìm em đấy.”
“Binh Binh đâu, em đưa nó đi chơi!”
“Ở trong nhà chính đấy, đang chơi với mẹ.”
Cậu ta chạy nhanh đến nhà chính, khiêng Điền Binh Binh lên vai, chạy tới chạy lui vòng quanh trong sân. Cậu bé cười ha ha, cảm thấy chơi rất vui.
Lý Phượng Anh đi ra theo đứng ở một bên cẩn thận dặn dò: “Đừng làm Binh Binh ngã đấy. Ôi trời, trẻ nhỏ không có lưng, đừng có lắc mạnh!”
Đường Vệ Tinh không nghĩ vậy, khiêng cậu bé đi ra ngoài cửa.
Lý Phượng Anh đứng ở cửa nhà chính thấy vậy thì cười không ngớt, sau đó nhìn thấy Điền Ninh đang chăm chỉ làm việc, lại nhớ đến Lưu Kim Ngọc trốn trong phòng không ra ngoài thì nụ cười nhạt đi không ít.
“Ninh Nhi!”
“Xảo Chân.”
Điền Xảo Chân tự nhiên chạy nhanh đến khoác tay cô, vừa thân thiết vừa áy náy hỏi: “Tớ nghe mẹ tớ nói hai ngày trước cậu bị ngã, tớ đang muốn đi thăm cậu đây. Cậu không sao chứ?”
Điền Ninh mỉm cười: “Tớ không sao rồi, tớ biết cậu bận.”
Phần tình cảm cùng nhau lớn lên lúc nhỏ ấy chính là cảm giác quen thuộc đến lạ, trong vô thức cô nghĩ đến những nội dung có liên quan đến Điền Xảo Chân trong cốt truyện gốc nhưng lại không có thu hoạch gì. Lại cẩn thận suy ngẫm một lúc, nếu đổi lại là cô, cô cũng không dám liên lạc nhiều với cô ấy, tránh để lộ bí mật.
“Haizz, tớ cứ bận rộn liên miên.”
Cô ấy đến nhà họ hàng trong huyện giúp trông coi trẻ con, coi như là một nửa bảo mẫu, nhà đó cho một ít tiền và bao ăn bao ở, phải làm việc nhiều hơn lúc ở quê.
“Xảo Chân, cậu làm việc ở huyện thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này, Điền Xảo Chân cười rộ lên: “Cũng khá tốt, huyện náo nhiệt hơn quê mình nhiều. Đúng rồi, cậu cũng từng đến huyện học tập rồi mà, sao còn hỏi huyện thế nào? Nhưng mà ăn tết xong tớ không thể đến đó nữa rồi.”
Điền Ninh chớp mắt, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Tại sao vậy?”
“Ôi trời! Không phải là cậu biết rồi sao?”
Bác Vu rất giỏi làm mai cho người khác, con gái nhà mình thì chắc chắn phải nhọc lòng hơn. Năm ngoái bà ấy đã nhìn trúng một nhà, đã gửi thiệp đám cưới qua đó, định ngày lành năm sau để Điền Xảo Chân kết hôn.
Hai người cười nói mấy câu, Điền Ninh dần nhận ra hình như cô đang tự chuốc họa vào người.
“Ninh Nhi, tớ nghe mẹ tớ nói cậu đang xem mắt, là anh họ bên nhà bà ngoại tớ hả?”
“Chắc là vậy, cậu quen anh ta sao?”
Điền Xảo Chân gật đầu, thấy cô chẳng có chút dáng vẻ thẹn thùng gì, cô ấy thấy có hơi kì lạ nhưng cũng không để tâm, tốt bụng nói: “Tớ từng gặp anh ta mấy lần rồi, con người cũng rất tốt, lúc trước đi lính cũng rất lợi hại.”
“Sợ sao?”
Điền Xảo Chân ngập ngừng gật đầu: “Có đôi chút. Anh ấy lớn hơn chúng ta, tớ không dám nói chuyện với anh ấy lắm, nhưng mà chắc là bây giờ tốt hơn rồi.”
Điền Ninh không tỏ ý kiến gì, khẽ than một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Cô không muốn nói đến chuyện này, Điền xảo Chân cũng không nói tiếp nữa.
Hai người sóng vai đi về phía trước, lúc đi ngang qua con ngõ nhỏ lúc trước, Điền Ninh vô thức nhìn thoáng qua bên trong, nhưng trong đó không một bóng người.
Rất nhanh đã đi đến cửa nhà, hai người hẹn nhau buổi trưa cùng nhau đi chơi rồi sau đó ai về nhà nấy. Cô đưa đồ và tiền lẻ cho Lý Phượng Anh, lại nhận thêm một việc nhỏ, tách cuộn chỉ đỏ quấn vào một phần cuộn giấy, để tiện cho phụ nữ trong nhà mỗi người cầm dùng.
Điền Ninh ngồi trong sân vừa phơi nắng vừa làm việc, lúc làm được một nửa thì Điền Vệ Tinh từ bên ngoài trở về. Cậu ta ngâm nga một điệu hát dân gian không biết tên, trông vô cùng vui vẻ.
Lương Tiểu Song đang ngồi bên cạnh khâu đế giày, nhìn thấy dáng vẻ của chú em thì theo thói quen hỏi: “Vệ Tinh, làm gì mà vui vậy?”
Điền Vệ Tinh chột dạ trong giây lát, sau đó vẻ mặt làm như không có gì nói: “Không có gì, em đi chơi thôi mà.”
Chị ta không hỏi tiếp nữa, cười nói: “Ha ha, hôm nay Binh Binh vừa tìm em đấy.”
“Binh Binh đâu, em đưa nó đi chơi!”
“Ở trong nhà chính đấy, đang chơi với mẹ.”
Cậu ta chạy nhanh đến nhà chính, khiêng Điền Binh Binh lên vai, chạy tới chạy lui vòng quanh trong sân. Cậu bé cười ha ha, cảm thấy chơi rất vui.
Lý Phượng Anh đi ra theo đứng ở một bên cẩn thận dặn dò: “Đừng làm Binh Binh ngã đấy. Ôi trời, trẻ nhỏ không có lưng, đừng có lắc mạnh!”
Đường Vệ Tinh không nghĩ vậy, khiêng cậu bé đi ra ngoài cửa.
Lý Phượng Anh đứng ở cửa nhà chính thấy vậy thì cười không ngớt, sau đó nhìn thấy Điền Ninh đang chăm chỉ làm việc, lại nhớ đến Lưu Kim Ngọc trốn trong phòng không ra ngoài thì nụ cười nhạt đi không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.