Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 25:
Mộ Kiến Xuân Thâm
04/07/2024
Lưu Kim Ngọc đứng trong phòng, thấy Lương Tiểu Song buộc quà năm mới trên xe, nắm chặt hai tay chờ đợi.
“Em dâu, cô vẫn chưa đi à?”
“Qua lát nữa em sẽ đi. Chị dâu đi trước đi, nếu không bác gái sẽ lo lắng.”
Lương Tiểu Song cảm thấy kỳ lạ, vẫn bận bịu thu xếp cho chồng con ra ngoài. Chờ ba người rời đi, Lưu Kim Ngọc mới rón rén đi ra.
Nhà của nhà họ Điền xây được bảy tám năm, khi đó ông cụ Điền vẫn còn, có của cải, cho nên đã xây ba gian ngói vuông vức. Bốn gian buồng ở hai bên được lần lượt xây khi hai anh em Điền Ái Hoa kết hôn, nhà ba người Điền Ái Hoa ở buồng phía Đông. Sau đó Lưu Kim Ngọc đến, ở phòng chính mà bà cụ Điền từng ở.
Nếu lúc đầu không phải bà cụ Điền nhường căn phòng này, chưa chắc cô ta đã đồng ý gả tới.
Đẩy cửa ra, căn phòng dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp liếc qua là thấy. Lưu Kim Ngọc nhìn chồng sách đặt dưới bàn, không hề nghĩ ngợi mà khom người lấy, nhưng chỉ sờ được một trang bìa nhẹ bẫng. Cô ta kiêng dè bụng, lại giơ tay về trước, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”…
“Á…”
Điền Ái Dân vẫn đứng ngoài cửa hút thuốc, nghe thấy âm thanh này thì vội vàng quay lại: “Kim Ngọc sao vậy?”
Cô ta rưng rưng nước mắt rút tay, mang ra ngoài một cái bẫy chuột, ngón trỏ bên phải bị kẹp, không dám động đậy.
Anh ta nhìn thấy ngược lại hít một hơi lạnh, lẩm bẩm: “Em thật may mắn đó.”
“Anh còn xem trò cười gì hả! Mau tách ra cho em!”
Bẫy chuột cũng không dễ tách, Điền Ái Dân dè dặt nghiên cứu. Lưu Kim Ngọc cúi đầu nhìn chằm chằm, hai người không có ai chú ý đến ngoài cửa có người đến.
Lương Tiểu Song nhảy xuống từ chỗ ngồi phía sau xe đạp, hứng thú bừng bừng hỏi: “Em dâu, em đang làm gì vậy?”
Lưu Kim Ngọc ngẩng đầu thấy rõ người đến, gương mặt lúc xanh lúc trắng, vẫn muốn mạnh miệng: “Chị dâu, sao chị lại về?”
“Nếu chị không về thì không xem được kịch hay.”
“Chị dâu, chị đừng xía vào chuyện không đâu.”
Lương Tiểu Song “hừ” một tiếng: “Tôi không phải em dâu như cô.”
***
Chặng đường khoảng năm km không dễ đi, đi được một nửa thì cả người ấm áp. Điền Ninh chậm rãi nhẹ nhàng hít thở, rèn luyện sức chịu đựng của cơ thể, thuận tiện tính thời gian, cũng không biết bẫy chuột đó có bắt được người không.
Cha mẹ của Lý Phượng Anh vẫn khỏe mạnh, họ sinh tám đứa con thì bốn đứa con trai và hai đứa con gái còn sống. Con gái lại sinh không ít con, ngày tết rất náo nhiệt, cơm trưa cũng phải sắp xếp hai bàn, người lớn trẻ con đều có. Đứa cháu gái ngoại Điền Ninh không thu hút, nhưng là người sắp cưới thì vẫn sẽ bị nói hai câu kết hôn. Bà ngoại và ông ngoại đều nể mặt cô, dù sao cũng nhiều cháu chắt, cháu trai ruột còn thương không hết.
Ăn xong bữa trưa, mọi người thuận lợi tan cuộc. Điền Ninh lặng lẽ ăn không ít cơm, bảo đảm có đầy đủ sức lực để đi về.
Trên đường, Lý Phượng Anh và Điền Vượng Phát phê bình biểu hiện của những người thân ở nhà mẹ. Bà ta không khỏi lải nhải: “Ông và Vệ Tinh cũng không biết nói nhiều chút, Ninh Nhi cũng vậy, đều là người từng đi học. Vậy em trai họ con nói chuyện nó lên cấp hai thì con cũng có thể dạy nó đúng không?”
Điền Vượng Phát nghe mà nhức đầu, quở trách trước: “Bà bớt bớt lại, toàn là nói vuốt đuôi, bà xem bà được nhà mẹ hoan nghênh cỡ nào?
Điền Vệ Tinh nháy mắt với cô, hai người vui vẻ nhìn cha mẹ cãi nhau.
Đi trên con đường trước không có thôn sau không có tiệm, Lý Phượng Anh cũng không muốn mất mặt, lập tức muốn cãi vã với ông, thở phì phò nói: “Nhà mẹ tôi làm sao, nếu năm đó không phải anh tôi có bản lĩnh, ông còn có thể cưới tôi à?”
“Đều là chuyện khi nào rồi mà bà còn nhắc tới?”
Điền Vệ Tinh lặng lẽ nói: “Mẹ chúng ta thường xuyên nói câu này.”
Điền Ninh gật đầu, cũng lặng lẽ: “Ấn tượng sâu sắc.”
Trước đây cha mẹ thật của cô ly hôn, cô không biết rõ cách chung sống của những cặp vợ chồng, nghe hai vợ chồng cãi nhau ngược lại cảm thấy rất mới mẻ.
Hai người lớn không chịu thua, Lý Phượng Anh dần dần phóng to âm lượng. Lúc chiến tranh sắp lên cấp, phía sau cách đó không xa truyền tới tiếng chuông xe đạp. Hai người họ không hẹn mà cùng im lặng, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Phía sau có xe đạp đi tới, tự nhiên đi sát gần người đi đường trước mặt. Điền Ninh theo bản năng quay đầu nhìn, người lái xe đạp đã đi xuống, đẩy xe đi tới, cười gượng gạo với cô.
Cô nhìn xuống bé trai ngồi trên xà ngang của xe đạp. Tiểu Mao cũng đang nhìn cô, đầu nhỏ nghiêng tới nghiêng lui, dáng vẻ tò mò về mọi thứ.
Lý Phượng Anh phát hiện khác thường, cũng quay đầu nhìn, vừa kinh ngạc vừa mừng.
“Em dâu, cô vẫn chưa đi à?”
“Qua lát nữa em sẽ đi. Chị dâu đi trước đi, nếu không bác gái sẽ lo lắng.”
Lương Tiểu Song cảm thấy kỳ lạ, vẫn bận bịu thu xếp cho chồng con ra ngoài. Chờ ba người rời đi, Lưu Kim Ngọc mới rón rén đi ra.
Nhà của nhà họ Điền xây được bảy tám năm, khi đó ông cụ Điền vẫn còn, có của cải, cho nên đã xây ba gian ngói vuông vức. Bốn gian buồng ở hai bên được lần lượt xây khi hai anh em Điền Ái Hoa kết hôn, nhà ba người Điền Ái Hoa ở buồng phía Đông. Sau đó Lưu Kim Ngọc đến, ở phòng chính mà bà cụ Điền từng ở.
Nếu lúc đầu không phải bà cụ Điền nhường căn phòng này, chưa chắc cô ta đã đồng ý gả tới.
Đẩy cửa ra, căn phòng dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp liếc qua là thấy. Lưu Kim Ngọc nhìn chồng sách đặt dưới bàn, không hề nghĩ ngợi mà khom người lấy, nhưng chỉ sờ được một trang bìa nhẹ bẫng. Cô ta kiêng dè bụng, lại giơ tay về trước, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”…
“Á…”
Điền Ái Dân vẫn đứng ngoài cửa hút thuốc, nghe thấy âm thanh này thì vội vàng quay lại: “Kim Ngọc sao vậy?”
Cô ta rưng rưng nước mắt rút tay, mang ra ngoài một cái bẫy chuột, ngón trỏ bên phải bị kẹp, không dám động đậy.
Anh ta nhìn thấy ngược lại hít một hơi lạnh, lẩm bẩm: “Em thật may mắn đó.”
“Anh còn xem trò cười gì hả! Mau tách ra cho em!”
Bẫy chuột cũng không dễ tách, Điền Ái Dân dè dặt nghiên cứu. Lưu Kim Ngọc cúi đầu nhìn chằm chằm, hai người không có ai chú ý đến ngoài cửa có người đến.
Lương Tiểu Song nhảy xuống từ chỗ ngồi phía sau xe đạp, hứng thú bừng bừng hỏi: “Em dâu, em đang làm gì vậy?”
Lưu Kim Ngọc ngẩng đầu thấy rõ người đến, gương mặt lúc xanh lúc trắng, vẫn muốn mạnh miệng: “Chị dâu, sao chị lại về?”
“Nếu chị không về thì không xem được kịch hay.”
“Chị dâu, chị đừng xía vào chuyện không đâu.”
Lương Tiểu Song “hừ” một tiếng: “Tôi không phải em dâu như cô.”
***
Chặng đường khoảng năm km không dễ đi, đi được một nửa thì cả người ấm áp. Điền Ninh chậm rãi nhẹ nhàng hít thở, rèn luyện sức chịu đựng của cơ thể, thuận tiện tính thời gian, cũng không biết bẫy chuột đó có bắt được người không.
Cha mẹ của Lý Phượng Anh vẫn khỏe mạnh, họ sinh tám đứa con thì bốn đứa con trai và hai đứa con gái còn sống. Con gái lại sinh không ít con, ngày tết rất náo nhiệt, cơm trưa cũng phải sắp xếp hai bàn, người lớn trẻ con đều có. Đứa cháu gái ngoại Điền Ninh không thu hút, nhưng là người sắp cưới thì vẫn sẽ bị nói hai câu kết hôn. Bà ngoại và ông ngoại đều nể mặt cô, dù sao cũng nhiều cháu chắt, cháu trai ruột còn thương không hết.
Ăn xong bữa trưa, mọi người thuận lợi tan cuộc. Điền Ninh lặng lẽ ăn không ít cơm, bảo đảm có đầy đủ sức lực để đi về.
Trên đường, Lý Phượng Anh và Điền Vượng Phát phê bình biểu hiện của những người thân ở nhà mẹ. Bà ta không khỏi lải nhải: “Ông và Vệ Tinh cũng không biết nói nhiều chút, Ninh Nhi cũng vậy, đều là người từng đi học. Vậy em trai họ con nói chuyện nó lên cấp hai thì con cũng có thể dạy nó đúng không?”
Điền Vượng Phát nghe mà nhức đầu, quở trách trước: “Bà bớt bớt lại, toàn là nói vuốt đuôi, bà xem bà được nhà mẹ hoan nghênh cỡ nào?
Điền Vệ Tinh nháy mắt với cô, hai người vui vẻ nhìn cha mẹ cãi nhau.
Đi trên con đường trước không có thôn sau không có tiệm, Lý Phượng Anh cũng không muốn mất mặt, lập tức muốn cãi vã với ông, thở phì phò nói: “Nhà mẹ tôi làm sao, nếu năm đó không phải anh tôi có bản lĩnh, ông còn có thể cưới tôi à?”
“Đều là chuyện khi nào rồi mà bà còn nhắc tới?”
Điền Vệ Tinh lặng lẽ nói: “Mẹ chúng ta thường xuyên nói câu này.”
Điền Ninh gật đầu, cũng lặng lẽ: “Ấn tượng sâu sắc.”
Trước đây cha mẹ thật của cô ly hôn, cô không biết rõ cách chung sống của những cặp vợ chồng, nghe hai vợ chồng cãi nhau ngược lại cảm thấy rất mới mẻ.
Hai người lớn không chịu thua, Lý Phượng Anh dần dần phóng to âm lượng. Lúc chiến tranh sắp lên cấp, phía sau cách đó không xa truyền tới tiếng chuông xe đạp. Hai người họ không hẹn mà cùng im lặng, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Phía sau có xe đạp đi tới, tự nhiên đi sát gần người đi đường trước mặt. Điền Ninh theo bản năng quay đầu nhìn, người lái xe đạp đã đi xuống, đẩy xe đi tới, cười gượng gạo với cô.
Cô nhìn xuống bé trai ngồi trên xà ngang của xe đạp. Tiểu Mao cũng đang nhìn cô, đầu nhỏ nghiêng tới nghiêng lui, dáng vẻ tò mò về mọi thứ.
Lý Phượng Anh phát hiện khác thường, cũng quay đầu nhìn, vừa kinh ngạc vừa mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.