Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 36:
Mộ Kiến Xuân Thâm
05/07/2024
Lương Tiểu Song móc ra một củ khoai lang đã nướng chín từ trong lò bếp đưa cho cô. Điền Ninh cầm trong tay sưởi ấm trước, sau đó cô nghiêm túc lột vỏ, nên ăn thì ăn nên uống thì uống như người không có chuyện gì.
Lý Phượng Anh liếc sang thấy cảnh này, bà ta mím môi, sắc mặt càng cứng ngắc hơn.
Lương Tiểu Song đang nói dông dài vài chuyện sau khi cô đi: “Vốn dĩ cha mẹ chúng ta đều muốn ra đồng tìm em, biết thím hai đi trước thì không đi nữa. Anh cả của em đi một vòng trong thôn còn đến bên sông lớn. Ninh Nhi, em dọa sợ mọi người trong nhà rồi.”
Hết chuyện để nói hay sao mà nói chuyện đó, Điền Ninh không có hứng thú tiếp lời, ăn khoai lang xong thì tự rót một bát trà nóng.
Một lát sau, Điền Ái Dân ủ rũ quay về, thấy cô ở nhà, mấp máy môi lại nuốt lời vào.
“Ái Dân, Kim Ngọc thế nào?”
Điền Ái Dân gãi đầu: “Cô ấy ở nhà mẹ, nói bụng hơi khó chịu.”
Lý Phượng Anh vội vàng hỏi: “Vậy đứa bé không sao chứ?”
“Hình như không sao.”
Điền Ái Dân nhớ tới lời của cha mẹ vợ thì không chắc chắn. Vương Hắc Nữu chỉ mũi anh ta mắng, bảo là nếu như mẹ và em gái anh ta không đến mời Lưu Kim Ngọc, thì tuyệt đối sẽ không cho con gái về, nhưng lúc này mà nói ra không khác nào bị ăn chửi thêm.
Điền Ninh nhìn sắc mặt của anh ta là có thể đoán ra vài chuyện, cô vẫn làm người không liên quan. Cả ngày hôm nay cô tiêu hao nhiều sức lực, cô chỉ một lòng chờ ăn cơm.
Cơm tối lên bàn, đa số người không có lòng dạ ăn cơm, họ đều như có như không nhìn chằm chằm cô ăn uống bình thường. Ngoài Điền Ninh có thể chuyên tâm ăn cơm thì cũng chỉ còn mỗi Điền Binh Binh.
Điền Vượng Phát quen thói ăn xong sẽ nhấc chân đi, hôm nay ông ta lại chịu đựng ngồi ở đằng kia chờ mọi người ăn xong.
“Tiểu Song rửa bát đũa, mọi người đi ngủ đi, Điền Ninh và Ái Dân ở lại.”
Lương Tiểu Song tiếc nuối trả lời một tiếng, chị ta còn tưởng có thể ở lại xem kịch vui.
Bát đũa vừa bưng ra ngoài nhà chính, Điền Ái Dân đã đóng cửa nhà chính lại. Mọi khi cả nhà sống cùng nhau kiêng kị gạt bỏ con dâu ra ngoài để nói chuyện nhất, nhưng bây giờ rõ ràng là tính toán riêng.
Sắc trời đã hoàn toàn tối, trong nhà chính chỉ đốt một ngọn đèn dầu. Điền Vượng Phát ngồi trên ghế dài khá có tư thế của chủ một nhà, Lý Phượng Anh mang vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Điền Ái Dân luôn cúi đầu, lấy hết dũng khí lặng lẽ nhìn Điền Ninh, phát hiện cô đang chuyên chú gẩy móng tay.
Điền Vượng Phát cau mày: “Khụ khụ, nói đi, rốt cuộc ầm ĩ cái gì?”
Ai nói trước?
Hai người đều yên lặng, Lý Phượng Anh nhìn cô, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là ai đập cái gương đó?”
Điền Ninh ngẩng đầu, không chớp mắt mà mỉm cười: “Con đập.”
Hửm? Ngay cả Điền Vượng Phát cũng kinh ngạc: “Con đập? Không phải con nói Lưu Kim Ngọc đập con...”
“Con đến phòng chị ta tìm sách không phải cố ý phá chăn hồi môn của chị ta, chị ta luôn muốn đánh con. Với lại chị ta nói chuyện rất khó nghe, con không nhịn tức được nên đập gương.”
Lý Phượng Anh nâng cao giọng: “Cái gương đó là dùng tiền mua! Sao con nói đập là đập?”
“Không phải Lưu Kim Ngọc cũng không nói một tiếng đã lấy sách của con?”
Ba người yên lặng, Lý Phượng Anh trợn to mắt: “Chị dâu hai của con mang thai, con cứ cãi nhau với nó như vậy? Nếu đứa bé xảy ra chuyện thì sao? Nó đang mang thai cháu của con.”
“Mẹ muốn con làm gì?”
Điền Ninh cười khẩy trong lòng, bề ngoài lại ánh mắt quật cường, nước mắt lởn vởn trong hốc mắt: “Mẹ, có phải mẹ cũng nghĩ như chị dâu hai, số con không tốt cũng không có phúc, cho nên mặc cho chị ta ức hiếp?”
Bà ta nghẹn lời, bà ta không đồng ý với câu nói này. Nếu như số của Điền Ninh không tốt, vậy nhà họ Điền có thể tốt đến đâu?
Điền Vượng Phát nghe cuộc đối thoại của mẹ con hai người thì càng im lặng, ông mượn ánh đèn yếu ớt cẩn thận quan sát con gái nhỏ. Trong nhà nhiều con, từ trong ra ngoài đều bận rộn, ông rất ít khi quan tâm đến con cái, bây giờ có miếng cơm có thể sống đã là tốt rồi. Điền Ninh lại nhát gan, rất ít nói chuyện với người làm cha như ông, ông cũng hiếm khi chú ý tới cô. Nhưng bây giờ thấy vẻ mặt bướng bỉnh của cô thì trong lòng ông rất khó chịu.
Nói cho cùng, cô vẫn oán giận chuyện bỏ học đúng không?
Lý Phượng Anh vừa sợ hãi vừa tức giận: “Vậy nếu nó xảy ra chuyện, làm sao con ăn nói với anh hai con. Cả nhà chúng ta cũng sẽ bị Vương Hắc Nữu chỉ mũi mắng.”
Điền Ái Dân từng bị mắng như vậy cảm thấy cảm thông.
Lý Phượng Anh liếc sang thấy cảnh này, bà ta mím môi, sắc mặt càng cứng ngắc hơn.
Lương Tiểu Song đang nói dông dài vài chuyện sau khi cô đi: “Vốn dĩ cha mẹ chúng ta đều muốn ra đồng tìm em, biết thím hai đi trước thì không đi nữa. Anh cả của em đi một vòng trong thôn còn đến bên sông lớn. Ninh Nhi, em dọa sợ mọi người trong nhà rồi.”
Hết chuyện để nói hay sao mà nói chuyện đó, Điền Ninh không có hứng thú tiếp lời, ăn khoai lang xong thì tự rót một bát trà nóng.
Một lát sau, Điền Ái Dân ủ rũ quay về, thấy cô ở nhà, mấp máy môi lại nuốt lời vào.
“Ái Dân, Kim Ngọc thế nào?”
Điền Ái Dân gãi đầu: “Cô ấy ở nhà mẹ, nói bụng hơi khó chịu.”
Lý Phượng Anh vội vàng hỏi: “Vậy đứa bé không sao chứ?”
“Hình như không sao.”
Điền Ái Dân nhớ tới lời của cha mẹ vợ thì không chắc chắn. Vương Hắc Nữu chỉ mũi anh ta mắng, bảo là nếu như mẹ và em gái anh ta không đến mời Lưu Kim Ngọc, thì tuyệt đối sẽ không cho con gái về, nhưng lúc này mà nói ra không khác nào bị ăn chửi thêm.
Điền Ninh nhìn sắc mặt của anh ta là có thể đoán ra vài chuyện, cô vẫn làm người không liên quan. Cả ngày hôm nay cô tiêu hao nhiều sức lực, cô chỉ một lòng chờ ăn cơm.
Cơm tối lên bàn, đa số người không có lòng dạ ăn cơm, họ đều như có như không nhìn chằm chằm cô ăn uống bình thường. Ngoài Điền Ninh có thể chuyên tâm ăn cơm thì cũng chỉ còn mỗi Điền Binh Binh.
Điền Vượng Phát quen thói ăn xong sẽ nhấc chân đi, hôm nay ông ta lại chịu đựng ngồi ở đằng kia chờ mọi người ăn xong.
“Tiểu Song rửa bát đũa, mọi người đi ngủ đi, Điền Ninh và Ái Dân ở lại.”
Lương Tiểu Song tiếc nuối trả lời một tiếng, chị ta còn tưởng có thể ở lại xem kịch vui.
Bát đũa vừa bưng ra ngoài nhà chính, Điền Ái Dân đã đóng cửa nhà chính lại. Mọi khi cả nhà sống cùng nhau kiêng kị gạt bỏ con dâu ra ngoài để nói chuyện nhất, nhưng bây giờ rõ ràng là tính toán riêng.
Sắc trời đã hoàn toàn tối, trong nhà chính chỉ đốt một ngọn đèn dầu. Điền Vượng Phát ngồi trên ghế dài khá có tư thế của chủ một nhà, Lý Phượng Anh mang vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Điền Ái Dân luôn cúi đầu, lấy hết dũng khí lặng lẽ nhìn Điền Ninh, phát hiện cô đang chuyên chú gẩy móng tay.
Điền Vượng Phát cau mày: “Khụ khụ, nói đi, rốt cuộc ầm ĩ cái gì?”
Ai nói trước?
Hai người đều yên lặng, Lý Phượng Anh nhìn cô, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là ai đập cái gương đó?”
Điền Ninh ngẩng đầu, không chớp mắt mà mỉm cười: “Con đập.”
Hửm? Ngay cả Điền Vượng Phát cũng kinh ngạc: “Con đập? Không phải con nói Lưu Kim Ngọc đập con...”
“Con đến phòng chị ta tìm sách không phải cố ý phá chăn hồi môn của chị ta, chị ta luôn muốn đánh con. Với lại chị ta nói chuyện rất khó nghe, con không nhịn tức được nên đập gương.”
Lý Phượng Anh nâng cao giọng: “Cái gương đó là dùng tiền mua! Sao con nói đập là đập?”
“Không phải Lưu Kim Ngọc cũng không nói một tiếng đã lấy sách của con?”
Ba người yên lặng, Lý Phượng Anh trợn to mắt: “Chị dâu hai của con mang thai, con cứ cãi nhau với nó như vậy? Nếu đứa bé xảy ra chuyện thì sao? Nó đang mang thai cháu của con.”
“Mẹ muốn con làm gì?”
Điền Ninh cười khẩy trong lòng, bề ngoài lại ánh mắt quật cường, nước mắt lởn vởn trong hốc mắt: “Mẹ, có phải mẹ cũng nghĩ như chị dâu hai, số con không tốt cũng không có phúc, cho nên mặc cho chị ta ức hiếp?”
Bà ta nghẹn lời, bà ta không đồng ý với câu nói này. Nếu như số của Điền Ninh không tốt, vậy nhà họ Điền có thể tốt đến đâu?
Điền Vượng Phát nghe cuộc đối thoại của mẹ con hai người thì càng im lặng, ông mượn ánh đèn yếu ớt cẩn thận quan sát con gái nhỏ. Trong nhà nhiều con, từ trong ra ngoài đều bận rộn, ông rất ít khi quan tâm đến con cái, bây giờ có miếng cơm có thể sống đã là tốt rồi. Điền Ninh lại nhát gan, rất ít nói chuyện với người làm cha như ông, ông cũng hiếm khi chú ý tới cô. Nhưng bây giờ thấy vẻ mặt bướng bỉnh của cô thì trong lòng ông rất khó chịu.
Nói cho cùng, cô vẫn oán giận chuyện bỏ học đúng không?
Lý Phượng Anh vừa sợ hãi vừa tức giận: “Vậy nếu nó xảy ra chuyện, làm sao con ăn nói với anh hai con. Cả nhà chúng ta cũng sẽ bị Vương Hắc Nữu chỉ mũi mắng.”
Điền Ái Dân từng bị mắng như vậy cảm thấy cảm thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.