Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 40:
Mộ Kiến Xuân Thâm
06/07/2024
“Xong rồi.”
Đắp người tuyết xong, gió lạnh thổi lớn hơn, Điền Ninh ra ngoài không đeo khăn quàng, cô kéo Điền Xảo Chân muốn đi về, ai ngờ vẫn chưa đi thì bên đường lại có mấy người tới.
Điền Xảo Chân ngẩng đầu nhìn, mỉm cười gọi: “Anh.”
Là Vu Thanh Sơn dẫn ba đứa con, con trai lớn và con gái thứ hai đi bên cạnh, Tiểu Mao được anh ta bế trong lòng. Anh ta gật đầu với cô ấy, như có như không nhìn về phía cô.
Điền Ninh cũng không né tránh, cô liếc nhìn một cách tự nhiên, không khác gì nhìn người đi đường bình thường.
Vu Thanh Sơn âm thầm cười, vừa nãy anh ta đã thấy coo dẫn một đám trẻ chơi đùa, cô rất thích trẻ con nhỏ sao? Chắc hẳn sau này cũng có thể thoải mái sống chung với mấy người nhà anh ta.
Nghe nói hôm qua cô ầm ĩ một trận với chị dâu, nếu như chuyện của hai người họ thuận lợi, sớm làm xong, có lẽ sẽ không để cô ở nhà chịu uất ức nữa.
“Anh, anh đi đâu đấy?”
“Hai ngày nay bố anh không khỏe, anh thay ông ấy đến thăm mộ của ông nội.”
Điền Xảo Chân “ồ” một tiếng, bỗng nhiên nghĩ ra nếu thăm mộ ông nội thì không cần dẫn theo ba đứa con, chắc còn phải đi thăm mộ chị dâu họ đã mất vào năm ngoái nhỉ? Cô ấy vô thức quay đầu nhìn Điền Ninh, đột nhiên cảm thấy đáng tiếc.
Đặt mình trong hoàn cảnh của cô, nếu như chồng chưa cưới đã từng có một đời vợ, hơn nữa chồng chưa cưới còn nhớ nhung người đó, nhất định trong lòng cô sẽ khó chịu.
“Vậy anh họ mau đi đi, đường không dễ đi, đừng chậm trễ.”
Nếu là bình thường, Điền Xảo Chân còn muốn giữ anh họ lại nói thêm mấy câu. Nhưng nhớ đến lời mà Điền Ninh mới khuyên cô ấy, cô ấy không muốn tạo cơ hội cho anh họ nữa.
Vu Thanh Sơn cũng không ngạc nhiên lắm, chuyện của anh ta và Điền Ninh đang tiến hành, bây giờ vẫn chưa chắc chắn. Ở lại lâu khó tránh để người ta thảo luận, không tốt cho cô gái người ta.
Bốn cha con cứ như vậy rời đi.
Điền Ninh thoải mái cười: “Tớ còn tưởng cậu muốn giữ anh ấy lại nói chuyện, dọa chết tớ rồi.”
Trong lòng Điền Xảo Chân trở nên nặng nề, không dám hỏi cô là không bằng lòng với mối hôn sự này hay ngại nói chuyện với anh họ.
Hạ Đông Thăng xách em họ đi phía sau hai người vô tình nghe thấy cuộc đối thoại này, không khỏi nhíu mày.
Nơi đắp người tuyết cách nhà họ Điền không xa, Hạ Đông Thăng và Tôn Tiểu Cương muốn đi về thì phải đi qua trước cửa nhà họ Điền. Lương Tiểu Song đã đợi ở cửa, vô cùng nhức nhối mà nhét năm hào cho Tôn Tiểu Cương: “Tiểu Cương, đây là tiền của cháu, đừng làm mất!”
Tiền mừng tuổi của trẻ con chính là người lớn đổi tiền với nhau, phải trả lại. Nếu hôm nay chị ta không cho cậu bé số tiền này, bảo đảm sẽ bị mẹ chồng mắng chết.
Tôn Tiểu Cương ngây thơ nhận lấy, vui mừng đi về nhà.
Điền Ninh về nhà mới phát hiện giày vải bị tuyết thấm ướt, cô vội vàng đặt bên chậu lửa hong khô, thuận tiện vùi một nắm đậu phộng bên đống lửa. Lúc kiếm điểm công vào mùa thu, người nhà đã trộm về, để ở nhà cũng chỉ dám từ từ ăn.
Lương Tiểu Song cũng kéo Điền Binh Binh đến bên lửa sưởi ấm, thuận miệng hỏi: “Em gái, vừa nãy mẹ của Tiểu Cương nói gì với em?”
Chị ta thấy đưa tiền.
Điền Ninh cũng không giấu: “Cho em tiền mừng tuổi. Chị dâu thật tinh mắt, nhà chúng ta không có chị lo nghĩ là không được.”
Lương Tiểu Song giật khóe miệng, bây giờ tính tình của cô em chồng thật ghê gớm. Chị ta chuyển sang chuyện khác: “Sao cháu ngoại của nhà họ Tôn cũng ở đây? Cũng không biết đính hôn chưa? Ăn tết không ở thôn họ Hạ, tới nhà bà ngoại ở mãi không đi.”
“Thôn họ Hạ?”
“Đúng vậy, người ta họ Hạ, không phải thôn họ Hạ sao?”
Điền Ninh lấy vẻ mặt bị đơ che giấu sự sợ hãi trong lòng. Người đó là Hạ, Đông, Thăng?
Rốt cuộc Hạ Đông Thăng là người thế nào?
Lúc đầu Điền Ninh không hề có ấn tượng sâu sắc về anh, nhưng làm người đọc thì vẫn có thể nhìn ra. Hạ Đông Thăng thích “Điền Ninh”, chỉ là thời điểm anh xuất hiện không đúng.
Lúc Vu Thanh Sơn và “Điền Ninh” bàn bạc việc cưới xin, nhà mẹ vợ trước của anh ta từng giở trò xấu, tìm côn đồ chặn đường cướp của, muốn mượn chuyện này để hủy hoại danh tiếng của cô ấy. Bởi vì bọn họ định gả một cô gái trong nhà đến, dễ chăm sóc ba đứa bé. Mục đích chủ yếu nhất vẫn là do bọn họ không muốn để mất đứa con rể tiền đồ vô lượng như anh ta.
Nhưng mà bọn họ không được như mong muốn, Hạ Đông Thăng đúng lúc đi ngang qua giải vây giúp cô ấy. Anh thuộc khu vực này, những người đó bị đánh một trận còn khai người xúi giục phía sau, “Điền Ninh” vạch trần bộ mặt thật nhà cha mẹ vợ của Vu Thanh Sơn. Lúc ấy hai nhà cắt đứt qua lại, cô ấy cũng biết sự thật cái chết của vợ trước của anh ta, sau khi hai người mâu thuẫn thì thuận lợi kết hôn.
Đắp người tuyết xong, gió lạnh thổi lớn hơn, Điền Ninh ra ngoài không đeo khăn quàng, cô kéo Điền Xảo Chân muốn đi về, ai ngờ vẫn chưa đi thì bên đường lại có mấy người tới.
Điền Xảo Chân ngẩng đầu nhìn, mỉm cười gọi: “Anh.”
Là Vu Thanh Sơn dẫn ba đứa con, con trai lớn và con gái thứ hai đi bên cạnh, Tiểu Mao được anh ta bế trong lòng. Anh ta gật đầu với cô ấy, như có như không nhìn về phía cô.
Điền Ninh cũng không né tránh, cô liếc nhìn một cách tự nhiên, không khác gì nhìn người đi đường bình thường.
Vu Thanh Sơn âm thầm cười, vừa nãy anh ta đã thấy coo dẫn một đám trẻ chơi đùa, cô rất thích trẻ con nhỏ sao? Chắc hẳn sau này cũng có thể thoải mái sống chung với mấy người nhà anh ta.
Nghe nói hôm qua cô ầm ĩ một trận với chị dâu, nếu như chuyện của hai người họ thuận lợi, sớm làm xong, có lẽ sẽ không để cô ở nhà chịu uất ức nữa.
“Anh, anh đi đâu đấy?”
“Hai ngày nay bố anh không khỏe, anh thay ông ấy đến thăm mộ của ông nội.”
Điền Xảo Chân “ồ” một tiếng, bỗng nhiên nghĩ ra nếu thăm mộ ông nội thì không cần dẫn theo ba đứa con, chắc còn phải đi thăm mộ chị dâu họ đã mất vào năm ngoái nhỉ? Cô ấy vô thức quay đầu nhìn Điền Ninh, đột nhiên cảm thấy đáng tiếc.
Đặt mình trong hoàn cảnh của cô, nếu như chồng chưa cưới đã từng có một đời vợ, hơn nữa chồng chưa cưới còn nhớ nhung người đó, nhất định trong lòng cô sẽ khó chịu.
“Vậy anh họ mau đi đi, đường không dễ đi, đừng chậm trễ.”
Nếu là bình thường, Điền Xảo Chân còn muốn giữ anh họ lại nói thêm mấy câu. Nhưng nhớ đến lời mà Điền Ninh mới khuyên cô ấy, cô ấy không muốn tạo cơ hội cho anh họ nữa.
Vu Thanh Sơn cũng không ngạc nhiên lắm, chuyện của anh ta và Điền Ninh đang tiến hành, bây giờ vẫn chưa chắc chắn. Ở lại lâu khó tránh để người ta thảo luận, không tốt cho cô gái người ta.
Bốn cha con cứ như vậy rời đi.
Điền Ninh thoải mái cười: “Tớ còn tưởng cậu muốn giữ anh ấy lại nói chuyện, dọa chết tớ rồi.”
Trong lòng Điền Xảo Chân trở nên nặng nề, không dám hỏi cô là không bằng lòng với mối hôn sự này hay ngại nói chuyện với anh họ.
Hạ Đông Thăng xách em họ đi phía sau hai người vô tình nghe thấy cuộc đối thoại này, không khỏi nhíu mày.
Nơi đắp người tuyết cách nhà họ Điền không xa, Hạ Đông Thăng và Tôn Tiểu Cương muốn đi về thì phải đi qua trước cửa nhà họ Điền. Lương Tiểu Song đã đợi ở cửa, vô cùng nhức nhối mà nhét năm hào cho Tôn Tiểu Cương: “Tiểu Cương, đây là tiền của cháu, đừng làm mất!”
Tiền mừng tuổi của trẻ con chính là người lớn đổi tiền với nhau, phải trả lại. Nếu hôm nay chị ta không cho cậu bé số tiền này, bảo đảm sẽ bị mẹ chồng mắng chết.
Tôn Tiểu Cương ngây thơ nhận lấy, vui mừng đi về nhà.
Điền Ninh về nhà mới phát hiện giày vải bị tuyết thấm ướt, cô vội vàng đặt bên chậu lửa hong khô, thuận tiện vùi một nắm đậu phộng bên đống lửa. Lúc kiếm điểm công vào mùa thu, người nhà đã trộm về, để ở nhà cũng chỉ dám từ từ ăn.
Lương Tiểu Song cũng kéo Điền Binh Binh đến bên lửa sưởi ấm, thuận miệng hỏi: “Em gái, vừa nãy mẹ của Tiểu Cương nói gì với em?”
Chị ta thấy đưa tiền.
Điền Ninh cũng không giấu: “Cho em tiền mừng tuổi. Chị dâu thật tinh mắt, nhà chúng ta không có chị lo nghĩ là không được.”
Lương Tiểu Song giật khóe miệng, bây giờ tính tình của cô em chồng thật ghê gớm. Chị ta chuyển sang chuyện khác: “Sao cháu ngoại của nhà họ Tôn cũng ở đây? Cũng không biết đính hôn chưa? Ăn tết không ở thôn họ Hạ, tới nhà bà ngoại ở mãi không đi.”
“Thôn họ Hạ?”
“Đúng vậy, người ta họ Hạ, không phải thôn họ Hạ sao?”
Điền Ninh lấy vẻ mặt bị đơ che giấu sự sợ hãi trong lòng. Người đó là Hạ, Đông, Thăng?
Rốt cuộc Hạ Đông Thăng là người thế nào?
Lúc đầu Điền Ninh không hề có ấn tượng sâu sắc về anh, nhưng làm người đọc thì vẫn có thể nhìn ra. Hạ Đông Thăng thích “Điền Ninh”, chỉ là thời điểm anh xuất hiện không đúng.
Lúc Vu Thanh Sơn và “Điền Ninh” bàn bạc việc cưới xin, nhà mẹ vợ trước của anh ta từng giở trò xấu, tìm côn đồ chặn đường cướp của, muốn mượn chuyện này để hủy hoại danh tiếng của cô ấy. Bởi vì bọn họ định gả một cô gái trong nhà đến, dễ chăm sóc ba đứa bé. Mục đích chủ yếu nhất vẫn là do bọn họ không muốn để mất đứa con rể tiền đồ vô lượng như anh ta.
Nhưng mà bọn họ không được như mong muốn, Hạ Đông Thăng đúng lúc đi ngang qua giải vây giúp cô ấy. Anh thuộc khu vực này, những người đó bị đánh một trận còn khai người xúi giục phía sau, “Điền Ninh” vạch trần bộ mặt thật nhà cha mẹ vợ của Vu Thanh Sơn. Lúc ấy hai nhà cắt đứt qua lại, cô ấy cũng biết sự thật cái chết của vợ trước của anh ta, sau khi hai người mâu thuẫn thì thuận lợi kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.