Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 47:
Mộ Kiến Xuân Thâm
26/07/2024
Nhặt cành cây xong, Điền Ninh muốn đứng trên bờ sông nhìn ra xa, nhưng đoạn sông đi qua đều có nhà ở, cô chỉ đành đi về phía trước một đoạn. Cô thấy trên mặt sông chỗ khúc quanh có một dốc đất nhỏ bèn sải bước đi tới, nhưng cô vừa quẹo sang thì thấy cách đó không xa có một người con trai đưa lưng về phía cô, đứng ở cạnh bờ sông râm mát, hai tay đặt trước người hình như đang làm gì đó.
Trong khoảnh khắc, người con trai đó nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn. Điền Ninh nhắm mắt xoay người, thốt lên: “Tôi chỉ đi ngang qua nhặt củi thôi!”
Cho nên không nhìn thấy gì hết!
Hạ Đông Thăng nhịn nụ cười ở khóe miệng, nhét đồ vào trong ngực, đi về phía trước hai bước cất cao giọng nói: “Không sao, tôi đã biết cô ở đây từ trước rồi.”
Gần đây có tiếng động anh đều chú ý, huống chi tiếng cô nhặt củi không hề nhỏ. Hơn nữa anh cũng không đến nỗi không chú ý đến đây giải quyết vấn đề như vậy chứ?
Giọng nói này hơi quen, Điền Ninh mở mắt nhìn sang, đúng là một người quen. Bên cạnh anh còn chất một bao tải, là cô hiểu lầm rồi.
“Cô muốn đi đâu?” Chạy trốn từ sông hình như không phải lựa chọn rất thông minh.
Điền Ninh vẫn đang nhớ lại câu nói trước đó của anh, trả lời theo bản năng: “Tôi chỉ muốn đến xem.”
Hạ Đông Thăng gật đầu, né người tránh ra: “Qua đây đi?”
Vị trí bên cạnh trời đất bao la, đi đến bên cạnh anh làm gì? Điền Ninh lắc đầu: “Bây giờ tôi không muốn xem nữa, không làm phiền anh, tôi về trước đây.”
Cô xoay người muốn đi, anh vội vàng lên tiếng: “Cô cẩn thận bên cạnh.”
“Hửm?”
Cô nhìn sang hướng anh chỉ, chỗ nắng đang đặt mười mấy quả trứng gà. Không lẽ nơi này là trụ sở bí mật của nhà kinh doanh Hạ à? Vậy sau này cô sẽ không tới nữa!
“Đây là?”
Hạ Đông Thăng cũng không nói dối: “Tôi mua từ thôn khác, hôm nay mang đi, tôi sẽ không mua gần nhà.”
Anh rất ít khi đến thôn này, một là sợ đụng mặt mấy người ông ngoại, hai là sợ nhiều lần tới sẽ bị người ta nhận ra. Lần trước bị co bắt gặp là lúc anh nhận hàng giúp bạn bè.
Điền Ninh bối rối chớp mắt: “Anh đang nói cái gì?”
Trong mắt anh lóe lên ý cười khen ngợi, cô gái thông minh, anh cũng không cường điệu nữa, chỉ nói: “Sau này cô cứ thoải mái đến, nhưng mà trong sông ngòi ít người, cô tới một mình không sợ sao?”
Vừa nãy ca hát để tăng thêm can đảm à?
“Chỗ này gần nhà tôi, chắc hẳn không sao.”
“Ừ.”
Hạ Đông Thăng bước nhanh đến trước mặt cô định nhặt trứng gà. Đây là sau khi tuyết rơi mới đặt xuống, sợ đông hỏng sẽ khó bán nên mới đặt ở dưới ánh mặt trời để rã đông. Anh khom người nhặt một quả đưa đến trước mặt cô.
Là một trứng gà vỏ đỏ.
Điền Ninh bước chân muốn đi, khó hiểu hỏi: “Cho tôi trứng gà làm gì?”
“Ăn đi.”
Lần này anh không đội nón, tóc húi cua nhìn anh rất đẹp trai, đôi mắt sáng ngời có thần. Nụ cười hơi có vẻ lưu manh, nhìn vẫn rất bổ mắt, nhưng cô từ chối.
“Tôi không ăn trứng gà sống, anh giữ lại bán lấy tiền đi.”
Hạ Đông Thăng chớp mắt, đột nhiên đưa trứng gà về phía trước. Cô né tránh theo bản năng, nhưng trứng gà vẫn đụng phải má, hơi nóng.
“Là trứng gà chín.” Anh mở bàn tay khác ra, đây mới là một quả trứng gà sống.
Điền Ninh lập tức hiểu, lanh lợi nói: “Ồ, tôi sẽ không nói với người khác.”
Anh mỉm cười: “Cảm ơn.”
Cô cầm trứng gà rồi xách giỏ lên rời đi, lúc sắp quẹo cua trở về nhà thì quay đầu nhìn phương hướng của con sông nhỏ. Hạ Đông Thăng đã thu dọn xong mọi thứ, đi tới dưới tàng cây, anh như có cảm giác mà quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng người biến mất của cô.
Anh mỉm cười, thu dọn ổn thỏa mọi thứ thì nhảy lên xe đạp đến hướng thành phố.
Đưa một giỏ củi vào phòng bếp, Điền Ninh hoàn thành nhiệm vụ trở về phòng nghỉ ngơi, lặng lẽ ăn trứng gà. Cơ thể nhỏ của cô đã rắn chắc hơn lúc mới tới, cô có thể cảm nhận được từng chút phát triển.
Lúc cô đi ra ngoài rửa tay thì đụng phải Điền Ái Dân quay về từ bên ngoài, mặt ủ mày ê. Rõ ràng anh ta ở nhà cha mẹ vợ bị ghẻ lạnh, ánh mắt nhìn cô hơi oán hận.
“Anh hai, sao vậy?”
“Không, không có gì.”
Điền Ái Dân vô cùng buồn, anh em cùng lứa bên ngoài cười nhạo anh ta không dạy được vợ, em gái trong nhà cũng không nghe lời anh ta, năm mới anh ta cũng không dám ra ngoài gặp ai.
Điền Ninh giả vờ không nhìn ra anh ta muốn nói lại thôi, tính toán thời gian, chắc Lưu Kim Ngọc cũng sắp về rồi.
Trong khoảnh khắc, người con trai đó nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn. Điền Ninh nhắm mắt xoay người, thốt lên: “Tôi chỉ đi ngang qua nhặt củi thôi!”
Cho nên không nhìn thấy gì hết!
Hạ Đông Thăng nhịn nụ cười ở khóe miệng, nhét đồ vào trong ngực, đi về phía trước hai bước cất cao giọng nói: “Không sao, tôi đã biết cô ở đây từ trước rồi.”
Gần đây có tiếng động anh đều chú ý, huống chi tiếng cô nhặt củi không hề nhỏ. Hơn nữa anh cũng không đến nỗi không chú ý đến đây giải quyết vấn đề như vậy chứ?
Giọng nói này hơi quen, Điền Ninh mở mắt nhìn sang, đúng là một người quen. Bên cạnh anh còn chất một bao tải, là cô hiểu lầm rồi.
“Cô muốn đi đâu?” Chạy trốn từ sông hình như không phải lựa chọn rất thông minh.
Điền Ninh vẫn đang nhớ lại câu nói trước đó của anh, trả lời theo bản năng: “Tôi chỉ muốn đến xem.”
Hạ Đông Thăng gật đầu, né người tránh ra: “Qua đây đi?”
Vị trí bên cạnh trời đất bao la, đi đến bên cạnh anh làm gì? Điền Ninh lắc đầu: “Bây giờ tôi không muốn xem nữa, không làm phiền anh, tôi về trước đây.”
Cô xoay người muốn đi, anh vội vàng lên tiếng: “Cô cẩn thận bên cạnh.”
“Hửm?”
Cô nhìn sang hướng anh chỉ, chỗ nắng đang đặt mười mấy quả trứng gà. Không lẽ nơi này là trụ sở bí mật của nhà kinh doanh Hạ à? Vậy sau này cô sẽ không tới nữa!
“Đây là?”
Hạ Đông Thăng cũng không nói dối: “Tôi mua từ thôn khác, hôm nay mang đi, tôi sẽ không mua gần nhà.”
Anh rất ít khi đến thôn này, một là sợ đụng mặt mấy người ông ngoại, hai là sợ nhiều lần tới sẽ bị người ta nhận ra. Lần trước bị co bắt gặp là lúc anh nhận hàng giúp bạn bè.
Điền Ninh bối rối chớp mắt: “Anh đang nói cái gì?”
Trong mắt anh lóe lên ý cười khen ngợi, cô gái thông minh, anh cũng không cường điệu nữa, chỉ nói: “Sau này cô cứ thoải mái đến, nhưng mà trong sông ngòi ít người, cô tới một mình không sợ sao?”
Vừa nãy ca hát để tăng thêm can đảm à?
“Chỗ này gần nhà tôi, chắc hẳn không sao.”
“Ừ.”
Hạ Đông Thăng bước nhanh đến trước mặt cô định nhặt trứng gà. Đây là sau khi tuyết rơi mới đặt xuống, sợ đông hỏng sẽ khó bán nên mới đặt ở dưới ánh mặt trời để rã đông. Anh khom người nhặt một quả đưa đến trước mặt cô.
Là một trứng gà vỏ đỏ.
Điền Ninh bước chân muốn đi, khó hiểu hỏi: “Cho tôi trứng gà làm gì?”
“Ăn đi.”
Lần này anh không đội nón, tóc húi cua nhìn anh rất đẹp trai, đôi mắt sáng ngời có thần. Nụ cười hơi có vẻ lưu manh, nhìn vẫn rất bổ mắt, nhưng cô từ chối.
“Tôi không ăn trứng gà sống, anh giữ lại bán lấy tiền đi.”
Hạ Đông Thăng chớp mắt, đột nhiên đưa trứng gà về phía trước. Cô né tránh theo bản năng, nhưng trứng gà vẫn đụng phải má, hơi nóng.
“Là trứng gà chín.” Anh mở bàn tay khác ra, đây mới là một quả trứng gà sống.
Điền Ninh lập tức hiểu, lanh lợi nói: “Ồ, tôi sẽ không nói với người khác.”
Anh mỉm cười: “Cảm ơn.”
Cô cầm trứng gà rồi xách giỏ lên rời đi, lúc sắp quẹo cua trở về nhà thì quay đầu nhìn phương hướng của con sông nhỏ. Hạ Đông Thăng đã thu dọn xong mọi thứ, đi tới dưới tàng cây, anh như có cảm giác mà quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng người biến mất của cô.
Anh mỉm cười, thu dọn ổn thỏa mọi thứ thì nhảy lên xe đạp đến hướng thành phố.
Đưa một giỏ củi vào phòng bếp, Điền Ninh hoàn thành nhiệm vụ trở về phòng nghỉ ngơi, lặng lẽ ăn trứng gà. Cơ thể nhỏ của cô đã rắn chắc hơn lúc mới tới, cô có thể cảm nhận được từng chút phát triển.
Lúc cô đi ra ngoài rửa tay thì đụng phải Điền Ái Dân quay về từ bên ngoài, mặt ủ mày ê. Rõ ràng anh ta ở nhà cha mẹ vợ bị ghẻ lạnh, ánh mắt nhìn cô hơi oán hận.
“Anh hai, sao vậy?”
“Không, không có gì.”
Điền Ái Dân vô cùng buồn, anh em cùng lứa bên ngoài cười nhạo anh ta không dạy được vợ, em gái trong nhà cũng không nghe lời anh ta, năm mới anh ta cũng không dám ra ngoài gặp ai.
Điền Ninh giả vờ không nhìn ra anh ta muốn nói lại thôi, tính toán thời gian, chắc Lưu Kim Ngọc cũng sắp về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.