Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 8:
Mộ Kiến Xuân Thâm
01/07/2024
Lương Tiểu Song xem miễn phí một trò cười, âm thầm giễu cợt. Lưu Kim Ngọc có tàn nhang đầy mặt còn xem mình là tiên nữ, mỗi ngày đặt ở nhà vô cùng quý giá.
“Mẹ, bây giờ chúng ta làm gì?”
“Vẫn đi kiếm củi với bố con.”
Lúa mì đã trồng từ sớm, vào hai mươi lăm tháng chạp, trong đội không cần làm việc đều chuẩn bị ăn tết. Mà lá cây mùa đông điêu tàn, đâu có cành khô cây chết nhặt về có thể đốt, tích góp nhiều, lúc ăn tết sẽ không cần nhọc lòng.
Nhưng mà đi bộ khắp đồng dưới trời đông, gió lạnh lọt thẳng vào cổ, áo bông cũng không thể ngăn cản. Hôm qua Lương Tiểu Song đã trốn được chuyện tồi tệ này, hôm nay bế Điền Binh Binh cũng không nhúc nhích.
“Mẹ, con ở nhà tháo giặt chăn đệm nhỏ cho Binh Binh, nó lại đi tiểu ướt rồi.”
“Vậy sao buổi tối con không dậy cho nó đi tiểu?”
“... Con ngủ không chú ý.”
Điền Ninh ngồi ở trong phòng vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ chồng nàng dâu. Cô đang sắp xếp sách mà nguyên chủ để lại, thuận tiện xem nội dung học từ cấp một đến cấp ba, tương lai cần tính kỹ hơn.
Nếu như có thể, cô muốn sống tốt hơn.
Con đường đi học, tạm thời cô không muốn từ bỏ, mặc dù hy vọng mong manh.
Tài liệu giảng dạy của tiểu học rất đơn giản, Điền Ninh vốn là học sinh khoa xã hội, yếu môn Toán, cho nên cô nghiêm túc bắt đầu xem từ môn toán lớp ba. Có lẽ vì lúc ăn cơm buông lời độc ác, buổi sáng cô ở trong phòng cũng không có ai đến tìm.
Trước đây khi nguyên chủ thôi học ở nhà không vui còn không muốn ra ngoài ăn cơm, cô đến giờ cơm thì tự giác mở cửa phòng. Cơm trưa đơn giản thanh đạm, khó có được rau trộn sợi cải trắng, thiếu dầu thiếu muối may mà có thể bổ sung vitamin.
Cô dưng dửng như không có chuyện gì xảy ra như vậy, Lý Phượng Anh không nói gì, cũng sợ thật sự cãi nhau với cô, sợ cô lại nghĩ không thông.
Lưu Kim Ngọc vốn dĩ muốn đi ra ăn cơm, thấy cảnh này lại thở hồng hộc về phòng.
Điền Ái Dân cẩn thận hỏi: “Mẹ, con bưng thức ăn cho Kim Ngọc nhé?”
Lương Tiểu Song cười hì hì nói: “Ái Dân đúng là thương vợ.”
Lý Phượng Anh không cho phép con dâu ngang ngược trước mặt, giơ tay lên ngăn động tác gạt thức ăn của con trai thứ hai, nói bóng nói gió: “Nhà chúng ta có thể ngồi trong phòng đợi bưng cơm đến chỉ có bà nội của con, ai cũng đừng mong được nước lấn tới.”
Điền Ái Dân dừng lại.
Điền Vệ Tinh làm mặt quỷ với cô. Chị của cậu ta thật lợi hại, khác rồi, Lưu Kim Ngọc vào cửa đã xúi giục anh hai tích góp đồ tốt cho anh em nhà cô ta. Cậu ta thấy cô ta rất ngứa mắt, lần này được trút giận rồi.
Ánh sáng mặt trời buổi chiều tốt, Điền Ninh đun nước nóng gội đầu, lau gần khô thì ngồi trong sân phơi nắng. Cổng nhà mở rộng, người đi ngang qua nghiêng đầu là có thể thấy tình hình trong nhà. Mọi nhà trong thôn đều như vậy, ban ngày đóng cửa sẽ khiến người ta tò mò trong nhà làm chuyện gì không thể cho người khác thấy.
Cô chú ý tới có một phụ nữ trung niên từ từ đi tới trước cổng nhà, duỗi cổ nhìn vào trong sân.
Vốn dĩ Điền Ninh không để trong lòng, nhưng một lát sau người phụ nữ trung niên lại đi qua trước cổng, đối diện ánh mắt thăm dò của cô thì lập tức nhanh chóng đi qua tránh né.
“Mẹ, vừa nãy có người đi qua cứ nhìn vào nhà chúng ta, hình như không phải người chỗ chúng ta.”
Lý Phượng Anh đang đóng đế giày, bà ta vốn dĩ đã cảnh giác, cộng thêm cô chủ động nhắc tới, lập tức đứng dậy đuổi theo nhìn. Bà ta chỉ thấy bóng lưng của người đàn bà đó, bèn thuận miệng hỏi hàng xóm: “Người vừa đi qua là ai vậy?”
Chị hàng xóm mỉm cười, lúc mở miệng muốn đáp lại nuốt lời xuống, ậm ờ nói: “Không quen, hình như là người thôn họ Tào.”
Người phụ nữ trung niên vừa đi qua rõ ràng là mẹ vợ cũ của Vu Thanh Sơn. Điền Ninh được mai mối với anh ta, người làm mai là mẹ chồng của chị hàng xóm. Nếu chị ta mở miệng xen vào việc của người khác, làm hỏng mối hôn sự này, đoán chắc mẹ chồng của chị ta sẽ mắng.
“Mẹ, bây giờ chúng ta làm gì?”
“Vẫn đi kiếm củi với bố con.”
Lúa mì đã trồng từ sớm, vào hai mươi lăm tháng chạp, trong đội không cần làm việc đều chuẩn bị ăn tết. Mà lá cây mùa đông điêu tàn, đâu có cành khô cây chết nhặt về có thể đốt, tích góp nhiều, lúc ăn tết sẽ không cần nhọc lòng.
Nhưng mà đi bộ khắp đồng dưới trời đông, gió lạnh lọt thẳng vào cổ, áo bông cũng không thể ngăn cản. Hôm qua Lương Tiểu Song đã trốn được chuyện tồi tệ này, hôm nay bế Điền Binh Binh cũng không nhúc nhích.
“Mẹ, con ở nhà tháo giặt chăn đệm nhỏ cho Binh Binh, nó lại đi tiểu ướt rồi.”
“Vậy sao buổi tối con không dậy cho nó đi tiểu?”
“... Con ngủ không chú ý.”
Điền Ninh ngồi ở trong phòng vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ chồng nàng dâu. Cô đang sắp xếp sách mà nguyên chủ để lại, thuận tiện xem nội dung học từ cấp một đến cấp ba, tương lai cần tính kỹ hơn.
Nếu như có thể, cô muốn sống tốt hơn.
Con đường đi học, tạm thời cô không muốn từ bỏ, mặc dù hy vọng mong manh.
Tài liệu giảng dạy của tiểu học rất đơn giản, Điền Ninh vốn là học sinh khoa xã hội, yếu môn Toán, cho nên cô nghiêm túc bắt đầu xem từ môn toán lớp ba. Có lẽ vì lúc ăn cơm buông lời độc ác, buổi sáng cô ở trong phòng cũng không có ai đến tìm.
Trước đây khi nguyên chủ thôi học ở nhà không vui còn không muốn ra ngoài ăn cơm, cô đến giờ cơm thì tự giác mở cửa phòng. Cơm trưa đơn giản thanh đạm, khó có được rau trộn sợi cải trắng, thiếu dầu thiếu muối may mà có thể bổ sung vitamin.
Cô dưng dửng như không có chuyện gì xảy ra như vậy, Lý Phượng Anh không nói gì, cũng sợ thật sự cãi nhau với cô, sợ cô lại nghĩ không thông.
Lưu Kim Ngọc vốn dĩ muốn đi ra ăn cơm, thấy cảnh này lại thở hồng hộc về phòng.
Điền Ái Dân cẩn thận hỏi: “Mẹ, con bưng thức ăn cho Kim Ngọc nhé?”
Lương Tiểu Song cười hì hì nói: “Ái Dân đúng là thương vợ.”
Lý Phượng Anh không cho phép con dâu ngang ngược trước mặt, giơ tay lên ngăn động tác gạt thức ăn của con trai thứ hai, nói bóng nói gió: “Nhà chúng ta có thể ngồi trong phòng đợi bưng cơm đến chỉ có bà nội của con, ai cũng đừng mong được nước lấn tới.”
Điền Ái Dân dừng lại.
Điền Vệ Tinh làm mặt quỷ với cô. Chị của cậu ta thật lợi hại, khác rồi, Lưu Kim Ngọc vào cửa đã xúi giục anh hai tích góp đồ tốt cho anh em nhà cô ta. Cậu ta thấy cô ta rất ngứa mắt, lần này được trút giận rồi.
Ánh sáng mặt trời buổi chiều tốt, Điền Ninh đun nước nóng gội đầu, lau gần khô thì ngồi trong sân phơi nắng. Cổng nhà mở rộng, người đi ngang qua nghiêng đầu là có thể thấy tình hình trong nhà. Mọi nhà trong thôn đều như vậy, ban ngày đóng cửa sẽ khiến người ta tò mò trong nhà làm chuyện gì không thể cho người khác thấy.
Cô chú ý tới có một phụ nữ trung niên từ từ đi tới trước cổng nhà, duỗi cổ nhìn vào trong sân.
Vốn dĩ Điền Ninh không để trong lòng, nhưng một lát sau người phụ nữ trung niên lại đi qua trước cổng, đối diện ánh mắt thăm dò của cô thì lập tức nhanh chóng đi qua tránh né.
“Mẹ, vừa nãy có người đi qua cứ nhìn vào nhà chúng ta, hình như không phải người chỗ chúng ta.”
Lý Phượng Anh đang đóng đế giày, bà ta vốn dĩ đã cảnh giác, cộng thêm cô chủ động nhắc tới, lập tức đứng dậy đuổi theo nhìn. Bà ta chỉ thấy bóng lưng của người đàn bà đó, bèn thuận miệng hỏi hàng xóm: “Người vừa đi qua là ai vậy?”
Chị hàng xóm mỉm cười, lúc mở miệng muốn đáp lại nuốt lời xuống, ậm ờ nói: “Không quen, hình như là người thôn họ Tào.”
Người phụ nữ trung niên vừa đi qua rõ ràng là mẹ vợ cũ của Vu Thanh Sơn. Điền Ninh được mai mối với anh ta, người làm mai là mẹ chồng của chị hàng xóm. Nếu chị ta mở miệng xen vào việc của người khác, làm hỏng mối hôn sự này, đoán chắc mẹ chồng của chị ta sẽ mắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.