Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Chương 17: Ăn Chung Bữa Cơm
Chỉ Du
18/05/2024
Chung Tiểu Điềm cảm thấy lời này của Trịnh Văn Quảng chỉ thiếu điều nói mình đang cố tình gây sự, cô ta còn muốn nói cái gì nữa nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh của hắn, tất cả lời nói lại đều nuốt trở về.
Chung Tiểu Điềm hít sâu một hơi, lập tức nhắc nhở chính mình, ngẫm lại chính cô ta muốn cái gì, lúc này hành động của mình như thế không phải sẽ đúng ý Nhan Vũ Hà sao?
Nghĩ như vậy, cô ta rất nhanh đã tỉnh táo lại: "Xin lỗi, là em nghĩ lệch lạc rồi, vừa rồi trên đường trở về anh không nói một câu khiến em và Viện Viện rất thấp thỏm, Văn Quảng, chúng ta mới là người một nhà, em hi vọng lực chú ý của anh có thể ở trên người chúng em." Nói xong cô ta nháy mắt cho Trịnh Viện Viện.
Trịnh Viện Viện rất nhanh đã ngầm hiểu, tiến lên ôm cánh tay Trịnh Văn Quảng làm nũng: "Ba, trước kia ba chưa từng nói chuyện với con như vậy, vừa rồi con thật sự rất đau lòng đấy.”
"Vậy Viện Viện ý thức được mình sai rồi sao?" Rốt cuộc cũng là cốt nhục của mình, vừa rồi tuy rằng Trịnh Văn Quảng tức giận, nhưng lúc này giọng điệu đã mềm nhũn đi.
Trịnh Viện Viện đương nhiên sẽ không cảm thấy sai, nhưng thấy ánh mắt Trịnh Văn Quảng vẫn gật gật đầu cam đoan nói: "Con biết sai rồi, ba, con cam đoan lần sau sẽ không như thế nữa.”
Lần sau cô ta sẽ không ngốc đến mức nói những lời đó trước mặt ba nữa.
“Biết sai liền sửa là đứa bé ngoan." Vẻ mặt Trịnh Văn Quảng vui mừng, lập tức lại nhớ tới lời nói vừa rồi của Chung Tiểu Điềm, trong lòng có một tia áy náy, nhiều năm như vậy, trong nhà và con cái đều do cô ta một mình chăm sóc, cô ta không nhớ được chuyện Vũ Hà dị ứng cũng là chuyện thường tình.
“Ngày mai chúng ta đến cai ốc bách hóa mua quà cho Tri Tri, thuận tiện mua cho em cái đồng hồ kia." Đồng hồ đeo trên tay cô ta được mua lúc kết hôn.
Đồng hồ hiện tại đương nhiên kém tinh xảo hơn đời sau, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao Chung Tiểu Điềm vẫn không đổi, lúc này nghe được Trịnh Văn Quảng nói thế, cô ta không khỏi hừ nhẹ một tiếng: "Vẫn còn tốt, đổi cái gì mà đổi, nếu không quay đầu lại nói em không tiết kiệm.”
"Sao có thể chứ, nhiều năm như vậy em đã chăm nom nhà cửa rất tốt." Trịnh Văn Quảng nghĩ trong lòng cô ta có lẽ còn đang để ý chuyện hắn cùng Vũ Hà trước kia từng có hôn ước, xem ra tìm cơ hội tâm sự với cô ta một phen, mình chăm sóc cho Vũ Hà là bởi vì hứa hẹn năm đó.
“Nếu anh đã nói như vậy thì em đây miễn cưỡng đi chọn một cái thôi." Lời tuy rằng nói vậy, khóe môi Chung Tiểu Điềm đã tràn nụ cười, cô ta vẫn hiểu đạo lý thấy tốt nên nhận.
Trịnh Văn Quảng hài lòng nhất điểm này của Chung Tiểu Điềm, cho nên sự không vui trong lòng vừa rồi rất nhanh đã biến mất, dù sao tiếp theo đây hắn còn phải bận rộn đến đơn vị báo cáo, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian trên những việc nhỏ nhặt này.
*
Tống Tri Tri nghĩ đến ngày mai còn phải cùng một nhà Trịnh Văn Quảng ăn cơm không khỏi nhíu mày, hiện tại cô thầm nghĩ cách xa cả cái nhà đó ra một chút, dù sao ai biết Chung Tiểu Điềm còn có thể làm chút chuyện gì hay không, nghĩ tới đây, cô đưa tay kéo kéo tay áo Nhan Vũ Hà thấp giọng nói: "Mẹ, ngày mai có thể không ăn cơm cùng bọn họ không ạ?"
"Không được đâu, chỉ một lần ngày mai thôi, về sau nếu Tri Tri không thích chúng ta sẽ cự tuyệt thẳng thừng." Lần này Trịnh Văn Quảng chuyển nghề trở về lần đầu tiên hẹn bọn họ ăn cơm, cho dù cô không muốn cũng không thể cự tuyệt, dù sao Trịnh Văn Quảng vẫn trợ giúp mẹ con các cô rất nhiều, về sau chỉ có thể chậm rãi xa cách.
“Được ạ." Mặc dù vẻ mặt Tống Tri Tri thoạt nhìn có chút miễn cưỡng, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, loại chuyện này vẫn phải tiến hành tuần tự, cô cũng không nghĩ một hơi có thể vỗ béo được.
Hôm nay người vui nhất là Tống Tiền Tiến, anh không ngờ rằng Nhan Vũ Hà lại bảo vệ mình, cho dù cô xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng anh cũng rất vui.
Buổi chiều Tống Tiền Tiến lại phải đi phụ xe, cũng may thời gian bọn Trịnh Văn Quảng hẹn là giữa trưa.
Lúc này ngoại trừ nhà hàng Quốc Doanh, bên ngoài cũng có không ít nhà hàng, đại khái bởi vì sai lầm tặng rau dại mà nơi Chung Tiểu Điềm chọn lần này ngoại trừ đắt tiền cũng không có gì khác để bới móc.
Một nhà Tống Tri Tri cũng không đi tay không, ngoại trừ mua đồ ở cao ốc bách hóa còn có một số đặc sản địa phương Tống Tiền Tiến mang về từ Quảng Châu.
Bởi vì có Trịnh Văn Quảng ở đây, hôm nay Trịnh Viện Viện vô cùng thành thật, vẻ mặt tươi cười chào hỏi cả nhà Tống Tri Tri, thuận tiện khoe chiếc váy mới của mình với Tống Tri Tri.
Vốn tưởng rằng sẽ khiến Tống Tri Tri hâm mộ, ai ngờ cô bé lại lắc đầu nghiêm trang nói: "Viện Viện, da cậu màu lúa mì nên không thích hợp mặc màu hồng nhạt.”
Màu da Trịnh Viện Viện hoàn toàn giống hệt Trịnh Văn Quảng, không trắng nõn như các cô gái bình thường mà là màu lúa mì khỏe mạnh, cho nên đây cũng là nguyên nhân cô ta chán ghét Tống Tri Tri, ai bảo cô bé làm kiểu gì cũng không phơi đen được chứ.
Trịnh Viện Viện nghe vậy hung hăng trừng cô một cái, lặng lẽ nhìn thoáng qua Trịnh Văn Quảng, lập tức hung tợn nói: "Con nhóc lùn, cậu mới đen.”
Tuy Tống Tri Tri lớn hơn Chung Tiểu Điềm hai tháng, nhưng chiều cao lại không bằng Trịnh Viện Viện, cho nên bình thường Trịnh Viện Viện gọi cô bé là con nhóc lùn.
Tống Tri Tri nghe vậy cũng không tức giận, cười híp mắt nói: "Hiện tại tôi lùn nhưng sau này sẽ cao lên." Dù sao chiều cao của Tống Tiền Tiến và Nhan Vũ Hà ở đó, nhân tố di truyền không cần lo lắng, vấn đề sau này lại càng không cần lo lắng.
“Viện Viện, mau cùng Tri Tri tới chuẩn bị ăn cơm thôi." Chung Tiểu Điềm bên kia thấy sắc mặt Trịnh Viện Viện không đúng, vội vàng mở miệng gọi cô ta qua.
Trịnh Viện Viện nhớ tới trước khi ra cửa Chung Tiểu Điềm đã dặn dò, có chút mất hứng nhìn về phía Tống Tri Tri đối diện: "Đi thôi, mẹ tôi đã gọi chúng ta qua đó.”
Trịnh Viện Viện vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Tri Tri phía trước, có chút nghĩ mãi mà không rõ người trước kia một chút đã nổ tung hiện tại sao lại thay đổi như thế, hơn nữa nói chuyện nghẹn chết người, lại nói mình đen, mẹ cô ta nói, cô ta sẽ trắng lên thôi, hừ, trước hết để cho Tống Tri Tri đắc ý chút cũng được.
“Chuyện ngày hôm qua đều là sơ suất của tôi, Vũ Hà nhất thiết đừng có khúc mắc với chúng tôi bởi vì chuyện này, nếu không tôi thật sự thành tội nhân mất." Không đợi Trịnh Văn Quảng mở miệng, Chung Tiểu Điềm đã chủ động mở miệng xin lỗi.
"Không đâu, cũng không phải tôi mới quen biết mẹ nuôi ngày đầu tiên." Giọng điệu Nhan Vũ Hà thản nhiên, lời này không chỉ nói cho bọn họ nghe, cũng coi như nhắc nhở chính mình, nhiều năm như vậy chẳng lẽ mình còn không rõ ràng cách làm người của Nhiếp Tiểu Bình sao?
Trong lòng Chung Tiểu Điềm có chút tức giận Nhan Vũ Hà, lời này nói thế sao cô ta tiếp lời được, quả nhiên trước kia giả bộ trước mặt mình, hiện tại nhìn Văn Quảng trở về cảm thấy có chỗ dựa vững chắc rồi đúng không, ha, trước kia cô ta ngược lại đã xem thường người phụ nữ này rồi.
"Chuyện lần này là bọn anh xử lý không tốt, Vũ Hà không cần để trong lòng, anh sẽ cùng mẹ anh nói chuyện đàng hoàng." Ý nghĩ của Trịnh Văn Quảng rất đơn giản, cảm thấy nếu đã nhận làm người thân, vậy Nhan Vũ Hà tương đương với em gái của mình, thế nên hắn hi vọng tất cả mọi người đều hòa thuận tốt đẹp, như vậy coi như đã hoàn thành hứa hẹn với ba cô.
Nhan Vũ Hà lắc đầu: "Thật sự không cần, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”
Nói không chừng Trịnh Văn Quảng thật sự vì chuyện này mà thảo luận với Nhiếp Tiểu Bình, Nhiếp Tiểu Bình lại nháo đến chỗ mình, chỉ nghĩ như vậy thôi cô đã cảm thấy đau đầu, vì thế liền nhấn mạnh lần nữa: "Thật sự không cần đâu, nếu anh vì chuyện này mà đi thảo luận với mẹ nuôi, bà ấy còn tưởng rằng em có ý kiến với bà ấy đấy.”
“Cũng không phải như vậy, Văn Quảng đến lúc đó anh lại thật sự thành người có lòng tốt lại làm hỏng chuyện." Thấy tầm mắt Trịnh Văn Quảng một mực ở bên Nhan Vũ Hà, Chung Tiểu Điềm hơi có chút bất mãn cho nên vội vàng tiếp lời.
Trịnh Văn Quảng nghe các cô nói như thế, cảm thấy hình như cũng có lý: "Vậy được, chuyện này sau này chúng ta đừng nhắc lại nữa.”
Chung Tiểu Điềm hít sâu một hơi, lập tức nhắc nhở chính mình, ngẫm lại chính cô ta muốn cái gì, lúc này hành động của mình như thế không phải sẽ đúng ý Nhan Vũ Hà sao?
Nghĩ như vậy, cô ta rất nhanh đã tỉnh táo lại: "Xin lỗi, là em nghĩ lệch lạc rồi, vừa rồi trên đường trở về anh không nói một câu khiến em và Viện Viện rất thấp thỏm, Văn Quảng, chúng ta mới là người một nhà, em hi vọng lực chú ý của anh có thể ở trên người chúng em." Nói xong cô ta nháy mắt cho Trịnh Viện Viện.
Trịnh Viện Viện rất nhanh đã ngầm hiểu, tiến lên ôm cánh tay Trịnh Văn Quảng làm nũng: "Ba, trước kia ba chưa từng nói chuyện với con như vậy, vừa rồi con thật sự rất đau lòng đấy.”
"Vậy Viện Viện ý thức được mình sai rồi sao?" Rốt cuộc cũng là cốt nhục của mình, vừa rồi tuy rằng Trịnh Văn Quảng tức giận, nhưng lúc này giọng điệu đã mềm nhũn đi.
Trịnh Viện Viện đương nhiên sẽ không cảm thấy sai, nhưng thấy ánh mắt Trịnh Văn Quảng vẫn gật gật đầu cam đoan nói: "Con biết sai rồi, ba, con cam đoan lần sau sẽ không như thế nữa.”
Lần sau cô ta sẽ không ngốc đến mức nói những lời đó trước mặt ba nữa.
“Biết sai liền sửa là đứa bé ngoan." Vẻ mặt Trịnh Văn Quảng vui mừng, lập tức lại nhớ tới lời nói vừa rồi của Chung Tiểu Điềm, trong lòng có một tia áy náy, nhiều năm như vậy, trong nhà và con cái đều do cô ta một mình chăm sóc, cô ta không nhớ được chuyện Vũ Hà dị ứng cũng là chuyện thường tình.
“Ngày mai chúng ta đến cai ốc bách hóa mua quà cho Tri Tri, thuận tiện mua cho em cái đồng hồ kia." Đồng hồ đeo trên tay cô ta được mua lúc kết hôn.
Đồng hồ hiện tại đương nhiên kém tinh xảo hơn đời sau, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao Chung Tiểu Điềm vẫn không đổi, lúc này nghe được Trịnh Văn Quảng nói thế, cô ta không khỏi hừ nhẹ một tiếng: "Vẫn còn tốt, đổi cái gì mà đổi, nếu không quay đầu lại nói em không tiết kiệm.”
"Sao có thể chứ, nhiều năm như vậy em đã chăm nom nhà cửa rất tốt." Trịnh Văn Quảng nghĩ trong lòng cô ta có lẽ còn đang để ý chuyện hắn cùng Vũ Hà trước kia từng có hôn ước, xem ra tìm cơ hội tâm sự với cô ta một phen, mình chăm sóc cho Vũ Hà là bởi vì hứa hẹn năm đó.
“Nếu anh đã nói như vậy thì em đây miễn cưỡng đi chọn một cái thôi." Lời tuy rằng nói vậy, khóe môi Chung Tiểu Điềm đã tràn nụ cười, cô ta vẫn hiểu đạo lý thấy tốt nên nhận.
Trịnh Văn Quảng hài lòng nhất điểm này của Chung Tiểu Điềm, cho nên sự không vui trong lòng vừa rồi rất nhanh đã biến mất, dù sao tiếp theo đây hắn còn phải bận rộn đến đơn vị báo cáo, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian trên những việc nhỏ nhặt này.
*
Tống Tri Tri nghĩ đến ngày mai còn phải cùng một nhà Trịnh Văn Quảng ăn cơm không khỏi nhíu mày, hiện tại cô thầm nghĩ cách xa cả cái nhà đó ra một chút, dù sao ai biết Chung Tiểu Điềm còn có thể làm chút chuyện gì hay không, nghĩ tới đây, cô đưa tay kéo kéo tay áo Nhan Vũ Hà thấp giọng nói: "Mẹ, ngày mai có thể không ăn cơm cùng bọn họ không ạ?"
"Không được đâu, chỉ một lần ngày mai thôi, về sau nếu Tri Tri không thích chúng ta sẽ cự tuyệt thẳng thừng." Lần này Trịnh Văn Quảng chuyển nghề trở về lần đầu tiên hẹn bọn họ ăn cơm, cho dù cô không muốn cũng không thể cự tuyệt, dù sao Trịnh Văn Quảng vẫn trợ giúp mẹ con các cô rất nhiều, về sau chỉ có thể chậm rãi xa cách.
“Được ạ." Mặc dù vẻ mặt Tống Tri Tri thoạt nhìn có chút miễn cưỡng, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, loại chuyện này vẫn phải tiến hành tuần tự, cô cũng không nghĩ một hơi có thể vỗ béo được.
Hôm nay người vui nhất là Tống Tiền Tiến, anh không ngờ rằng Nhan Vũ Hà lại bảo vệ mình, cho dù cô xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng anh cũng rất vui.
Buổi chiều Tống Tiền Tiến lại phải đi phụ xe, cũng may thời gian bọn Trịnh Văn Quảng hẹn là giữa trưa.
Lúc này ngoại trừ nhà hàng Quốc Doanh, bên ngoài cũng có không ít nhà hàng, đại khái bởi vì sai lầm tặng rau dại mà nơi Chung Tiểu Điềm chọn lần này ngoại trừ đắt tiền cũng không có gì khác để bới móc.
Một nhà Tống Tri Tri cũng không đi tay không, ngoại trừ mua đồ ở cao ốc bách hóa còn có một số đặc sản địa phương Tống Tiền Tiến mang về từ Quảng Châu.
Bởi vì có Trịnh Văn Quảng ở đây, hôm nay Trịnh Viện Viện vô cùng thành thật, vẻ mặt tươi cười chào hỏi cả nhà Tống Tri Tri, thuận tiện khoe chiếc váy mới của mình với Tống Tri Tri.
Vốn tưởng rằng sẽ khiến Tống Tri Tri hâm mộ, ai ngờ cô bé lại lắc đầu nghiêm trang nói: "Viện Viện, da cậu màu lúa mì nên không thích hợp mặc màu hồng nhạt.”
Màu da Trịnh Viện Viện hoàn toàn giống hệt Trịnh Văn Quảng, không trắng nõn như các cô gái bình thường mà là màu lúa mì khỏe mạnh, cho nên đây cũng là nguyên nhân cô ta chán ghét Tống Tri Tri, ai bảo cô bé làm kiểu gì cũng không phơi đen được chứ.
Trịnh Viện Viện nghe vậy hung hăng trừng cô một cái, lặng lẽ nhìn thoáng qua Trịnh Văn Quảng, lập tức hung tợn nói: "Con nhóc lùn, cậu mới đen.”
Tuy Tống Tri Tri lớn hơn Chung Tiểu Điềm hai tháng, nhưng chiều cao lại không bằng Trịnh Viện Viện, cho nên bình thường Trịnh Viện Viện gọi cô bé là con nhóc lùn.
Tống Tri Tri nghe vậy cũng không tức giận, cười híp mắt nói: "Hiện tại tôi lùn nhưng sau này sẽ cao lên." Dù sao chiều cao của Tống Tiền Tiến và Nhan Vũ Hà ở đó, nhân tố di truyền không cần lo lắng, vấn đề sau này lại càng không cần lo lắng.
“Viện Viện, mau cùng Tri Tri tới chuẩn bị ăn cơm thôi." Chung Tiểu Điềm bên kia thấy sắc mặt Trịnh Viện Viện không đúng, vội vàng mở miệng gọi cô ta qua.
Trịnh Viện Viện nhớ tới trước khi ra cửa Chung Tiểu Điềm đã dặn dò, có chút mất hứng nhìn về phía Tống Tri Tri đối diện: "Đi thôi, mẹ tôi đã gọi chúng ta qua đó.”
Trịnh Viện Viện vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Tri Tri phía trước, có chút nghĩ mãi mà không rõ người trước kia một chút đã nổ tung hiện tại sao lại thay đổi như thế, hơn nữa nói chuyện nghẹn chết người, lại nói mình đen, mẹ cô ta nói, cô ta sẽ trắng lên thôi, hừ, trước hết để cho Tống Tri Tri đắc ý chút cũng được.
“Chuyện ngày hôm qua đều là sơ suất của tôi, Vũ Hà nhất thiết đừng có khúc mắc với chúng tôi bởi vì chuyện này, nếu không tôi thật sự thành tội nhân mất." Không đợi Trịnh Văn Quảng mở miệng, Chung Tiểu Điềm đã chủ động mở miệng xin lỗi.
"Không đâu, cũng không phải tôi mới quen biết mẹ nuôi ngày đầu tiên." Giọng điệu Nhan Vũ Hà thản nhiên, lời này không chỉ nói cho bọn họ nghe, cũng coi như nhắc nhở chính mình, nhiều năm như vậy chẳng lẽ mình còn không rõ ràng cách làm người của Nhiếp Tiểu Bình sao?
Trong lòng Chung Tiểu Điềm có chút tức giận Nhan Vũ Hà, lời này nói thế sao cô ta tiếp lời được, quả nhiên trước kia giả bộ trước mặt mình, hiện tại nhìn Văn Quảng trở về cảm thấy có chỗ dựa vững chắc rồi đúng không, ha, trước kia cô ta ngược lại đã xem thường người phụ nữ này rồi.
"Chuyện lần này là bọn anh xử lý không tốt, Vũ Hà không cần để trong lòng, anh sẽ cùng mẹ anh nói chuyện đàng hoàng." Ý nghĩ của Trịnh Văn Quảng rất đơn giản, cảm thấy nếu đã nhận làm người thân, vậy Nhan Vũ Hà tương đương với em gái của mình, thế nên hắn hi vọng tất cả mọi người đều hòa thuận tốt đẹp, như vậy coi như đã hoàn thành hứa hẹn với ba cô.
Nhan Vũ Hà lắc đầu: "Thật sự không cần, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”
Nói không chừng Trịnh Văn Quảng thật sự vì chuyện này mà thảo luận với Nhiếp Tiểu Bình, Nhiếp Tiểu Bình lại nháo đến chỗ mình, chỉ nghĩ như vậy thôi cô đã cảm thấy đau đầu, vì thế liền nhấn mạnh lần nữa: "Thật sự không cần đâu, nếu anh vì chuyện này mà đi thảo luận với mẹ nuôi, bà ấy còn tưởng rằng em có ý kiến với bà ấy đấy.”
“Cũng không phải như vậy, Văn Quảng đến lúc đó anh lại thật sự thành người có lòng tốt lại làm hỏng chuyện." Thấy tầm mắt Trịnh Văn Quảng một mực ở bên Nhan Vũ Hà, Chung Tiểu Điềm hơi có chút bất mãn cho nên vội vàng tiếp lời.
Trịnh Văn Quảng nghe các cô nói như thế, cảm thấy hình như cũng có lý: "Vậy được, chuyện này sau này chúng ta đừng nhắc lại nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.