Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Chương 19: ôm cây đợi thỏ
Chỉ Du
18/05/2024
Trịnh Văn Quảng mới đến đơn vị báo cáo, cho nên sau khi rời khỏi nhà hàng, cả nhà trực tiếp trở về nhà.
Trái tim Chung Tiểu Điềm còn đang rỉ máu, bữa cơm hôm nay cũng đủ cho cô ta và Viện Viện mua thêm một bộ quần áo mới, càng nghĩ cô ta càng cảm thấy đau lòng, sao đầu óc lại động kinh đặt chỗ này ăn cơm chứ.
"Mẹ, lần sau chúng ta đi đến nhà hàng hôm nay ăn cơm đi, đồ ăn nơi đó thật sự ngon quá đi mất." Trịnh Viện Viện nói xong còn nhịn không được liếm khóe môi của mình.
“Chỗ đó đắt quá, Viện Viện muốn ở bên ngoài ăn thì chúng ta đi chỗ khác ăn nhé." Lúc nói lời này Chung Tiểu Điềm nhịn không được nâng cao âm lượng, bảo đảm Trịnh Văn Quảng bên cạnh có thể nghe rõ.
Trịnh Viện Viện có chút thất vọng, trong trí nhớ của cô ta, mẹ cô ta luôn luôn hào phóng đối với cô ta, yêu cầu nhỏ như vậy nhưng không nghĩ tới hôm nay lại bị từ chối bởi vì đắt.
Bởi vì từ nhỏ Chung Tiểu Điềm ở trong mắt người ngoài đã là dáng vẻ không thiếu tiền, cho nên dẫn đến Trịnh Viện Viện cũng cho rằng trong nhà không thiếu tiền, cho nên từ trong miệng Chung Tiểu Điềm nghe được chữ đắt này, Trịnh Viện Viện nhất thời thậm chí có chút không kịp phản ứng.
“Nếu con thích, tìm thời gian dẫn con đi là được." Bởi vì kế hoạch hóa gia đình, Trịnh Văn Quảng ngược lại nhận mệnh về sau chỉ có một đứa con là Trịnh Viện Viện, ai bảo hắn làm công chức chứ, chẳng lẽ còn có thể dẫn đầu vi phạm quy định hay sao.
“Con biết ngay ba tốt nhất với con mà." Trịnh Viện Viện đảo mắt đã quên béng đi vừa rồi trên bàn cơm Trịnh Văn Quảng đối tốt với Tống Tri Tri như thế nào, lúc ấy cô ta còn tức giận nắm chặt đũa, lòng bàn tay đều đỏ cả lên.
“Con nhóc này, thật sự là có sữa chính là mẹ nó." Chung Tiểu Điềm nói thầm xong tùy ý để hai ba con ngồi cùng một chỗ, cô ta không muốn sinh cũng không có ý định sinh đứa thứ hai, cho nên Trịnh Văn Quảng càng thích Viện Viện càng tốt.
Hiện tại cô ta còn có thể dùng công chức của Trịnh Văn Quảng để tránh sự thúc đẩy của mẹ chồng, nhưng chờ sau khi hắn gây dựng sự nghiệp thì lấy cớ này của mình sẽ không đứng vững được, dù sao thời đại này rất nhiều người tình nguyện bị phạt tiền cũng muốn sinh đứa thứ hai.
“Ba, ngày mai lúc ba đi làm có thể đưa con đi học trước không.” Đến lúc đó mình từ trong xe đi xuống, bạn học trong lớp sẽ hâm mộ.
Trịnh Văn Quảng có chút buồn cười gõ trán của cô ta: "Mấy trăm mét cũng phải ngồi xe sao?"
“Phải, ba đã đồng ý với con rồi, sẽ không đổi ý chứ." Vẻ mặt Trịnh Viện Viện căng thẳng nhìn về phía Trịnh Văn Quảng.
“Sao có thể chứ, ngày mai ba đưa con đi.” Trịnh Văn Quảng nói xong vỗ vỗ đầu Trịnh Viện Viện, vỗ xong đột nhiên không khỏi cảm khái, quả nhiên vẫn là huyết thống quan trọng, lúc trước Tri Tri dính lấy mình nhiều hơn nhưng lần này đối tượng cô bé dính lấy rõ ràng biến thành Tống Tiền Tiến, nghĩ tới đây, Trịnh Văn Quảng lại cảm thấy có chút phiền muộn.
Chung Tiểu Điềm vừa rồi cố ý nói chỗ ăn trưa hôm nay đắt ngoại trừ nhấn mạnh với Trịnh Văn Quảng hôm nay cả nhà đã tốn không ít tiền ta, quan trọng nhất là ám chỉ Trịnh Văn Quảng, cô ta nhớ rõ trong sách có nhắc tới Trịnh Văn Quảng chuyển nghề trở về có một khoản tiền, nhưng hiện tại hắn trở về đã mấy ngày nhưng cũng chưa từng đề cập với mình chuyện số tiền này.
Chung Tiểu Điềm mỗi tháng ngoại trừ tiền lương của mình, còn có một nửa tiền trợ cấp Trịnh Văn Quảng gửi về, trong tay tuy rằng dư dả nhưng Chung Tiểu Điềm mỗi lần mua cái gì đều phải chọn cái tốt nhất, đi tới thời đại lạc hậu này cô ta đã rất ấm ức rồi, đương nhiên không muốn tiếp tục để mình tủi thân thêm.
Chuyện hiện tại Chung Tiểu Điềm chờ đợi nhất chính là Trịnh Văn Quảng từ chức gây dựng sự nghiệp, như vậy mình cũng có thể cùng nhau từ chức, cô ta thật sự chán ghét công việc làm giáo viên này, dù sao chuyện cô ta ghét nhất chính là chuyện có liên quan đến đọc sách.
*
Nhan Vũ Hà là một phái hành động, rất nhanh đã thừa dịp mình không có tiết đã đi hỏi thăm tin tức Dạ Đại rồi báo danh.
Chờ cô trở về nhìn thấy Tống Tri Tri trong nhà, niềm vui vừa rồi trong nháy mắt đã giảm đi một nửa, lúc cô đi Dạ Đại Tri Tri nên làm sao bây giờ, buổi tối để con bé ở nhà một mình nhất định con sẽ sợ hãi.
“Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì vậy?" Tống Tri Tri có chút khó hiểu nhìn Nhan Vũ Hà.
Buổi tối lúc mẹ đi học con đến nhà cô Vương được không?" Nhan Vũ Hà ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tống Tri Tri.
“Không cần đâu ạ, con ở nhà chờ mẹ là được rồi.” Buổi tối nhất định cả nhà cô Vương đều ở nhà, Tống Tri Tri cũng không muốn đi quấy rầy người khác.
“Vậy con không sợ sao?” Nhan Vũ Hà vẫn có chút không yên lòng.
“Mẹ, con đã lớn rồi, sao lại sợ chứ." Tống Tri Tri nghiêm trang nói.
"Vậy nếu con sợ thì cùng mẹ đi học nhé?" - Nhan Vũ Hà nói xong lại cảm thấy không ổn, lúc đó đã muộn bieets bao nhiêu rồi, đã sớm qua thời gian con bé đi ngủ.
“Mẹ, con thật sự không sợ đâu, mẹ cứ yên tâm đi học đi." Tống Tri Tri cam đoan lần nữa.
“Tri Tri của chúng ta quả nhiên đa trưởng thành rồi." Nhan Vũ Hà nói xong hôn lên trán cô bé.
*
Bên đại đội Thanh Tuyền, Đồ Xuân Hoa trong bóng tối nhắc nhở ba mẹ chồng nhiều lần nhưng bọn họ đều không có biểu hiện gì, mắt thấy con trai Thạch Đầu còn một năm nữa sẽ lên tiểu học, cô ta cũng không muốn để con trai ở lại nông thôn.
Cô ta nghĩ rất tốt, dù sao Nhan Vũ Hà là cô giáo, đến lúc đó trực tiếp đặt tảng đá này ở nhà bọn họ, như vậy cũng tiện chăm sóc.
Đồ Xuân Hoa cũng không cảm thấy việc này có chỗ nào quá đáng, dù sao nhà họ Tống bọn họ đã nuôi lớn Tống Tiền Tiến rồi.
Ba mẹ chồng không đi nói thế thì cô ta sẽ tự mình mang theo Thạch Đầu vào thành phố, nếu Tống Tiền Tiến dám không đồng ý, cô ta sẽ náo loạn đến trường học Nhan Vũ Hà, xem cô có muốn thể diện hay không.
Sau khi Đồ Xuân Hoa thương lượng xong với Tống Vinh Hoa, trời còn chưa sáng đã mang theo Thạch Đầu ngồi xe buýt vào thành phố.
Chương trình học của Dạ Đại được sắp xếp rất chặt chẽ, cho nên buổi chiều Nhan Vũ Hà vừa tan học đã nhanh chóng đến bên cạnh đón Tống Tri Tri, đón Tống Tri Tri xong hai mẹ con lại đến căn tin trường học giải quyết bữa tối.
Tống Tri Tri nhìn Nhan Vũ Hà, nắm chặt chiếc đũa trong tay nhìn về phía cô: "Mẹ gấp thì đi trước đi, con tự về được ạ.”
Căn tin cách ký túc xá không xa, hơn nữa đều thuộc phạm vi trường học, cho nên Tống Tri Tri cảm thấy cô hoàn toàn không cần phải lo lắng cho mình.
Nhan Vũ Hà cảm thấy từ sau chuyện lần trước, Tống Tri Tri trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều, cô vui mừng xoa xoa đầu Tống Tri Tri dịu dàng nói: "Thời gian đưa con về vẫn còn.”
Vốn để cô bé ở nhà một mình Nhan Vũ Hà đã cảm thấy rất áy náy, cho nên càng không thể để cô bé tự mình trở về.
Hai mẹ con vừa nói vừa cười một đường trở về ký túc xá, nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi ở cửa, Nhan Vũ Hà có chút không xác định kêu lên: “Em dâu?"
Trái tim Chung Tiểu Điềm còn đang rỉ máu, bữa cơm hôm nay cũng đủ cho cô ta và Viện Viện mua thêm một bộ quần áo mới, càng nghĩ cô ta càng cảm thấy đau lòng, sao đầu óc lại động kinh đặt chỗ này ăn cơm chứ.
"Mẹ, lần sau chúng ta đi đến nhà hàng hôm nay ăn cơm đi, đồ ăn nơi đó thật sự ngon quá đi mất." Trịnh Viện Viện nói xong còn nhịn không được liếm khóe môi của mình.
“Chỗ đó đắt quá, Viện Viện muốn ở bên ngoài ăn thì chúng ta đi chỗ khác ăn nhé." Lúc nói lời này Chung Tiểu Điềm nhịn không được nâng cao âm lượng, bảo đảm Trịnh Văn Quảng bên cạnh có thể nghe rõ.
Trịnh Viện Viện có chút thất vọng, trong trí nhớ của cô ta, mẹ cô ta luôn luôn hào phóng đối với cô ta, yêu cầu nhỏ như vậy nhưng không nghĩ tới hôm nay lại bị từ chối bởi vì đắt.
Bởi vì từ nhỏ Chung Tiểu Điềm ở trong mắt người ngoài đã là dáng vẻ không thiếu tiền, cho nên dẫn đến Trịnh Viện Viện cũng cho rằng trong nhà không thiếu tiền, cho nên từ trong miệng Chung Tiểu Điềm nghe được chữ đắt này, Trịnh Viện Viện nhất thời thậm chí có chút không kịp phản ứng.
“Nếu con thích, tìm thời gian dẫn con đi là được." Bởi vì kế hoạch hóa gia đình, Trịnh Văn Quảng ngược lại nhận mệnh về sau chỉ có một đứa con là Trịnh Viện Viện, ai bảo hắn làm công chức chứ, chẳng lẽ còn có thể dẫn đầu vi phạm quy định hay sao.
“Con biết ngay ba tốt nhất với con mà." Trịnh Viện Viện đảo mắt đã quên béng đi vừa rồi trên bàn cơm Trịnh Văn Quảng đối tốt với Tống Tri Tri như thế nào, lúc ấy cô ta còn tức giận nắm chặt đũa, lòng bàn tay đều đỏ cả lên.
“Con nhóc này, thật sự là có sữa chính là mẹ nó." Chung Tiểu Điềm nói thầm xong tùy ý để hai ba con ngồi cùng một chỗ, cô ta không muốn sinh cũng không có ý định sinh đứa thứ hai, cho nên Trịnh Văn Quảng càng thích Viện Viện càng tốt.
Hiện tại cô ta còn có thể dùng công chức của Trịnh Văn Quảng để tránh sự thúc đẩy của mẹ chồng, nhưng chờ sau khi hắn gây dựng sự nghiệp thì lấy cớ này của mình sẽ không đứng vững được, dù sao thời đại này rất nhiều người tình nguyện bị phạt tiền cũng muốn sinh đứa thứ hai.
“Ba, ngày mai lúc ba đi làm có thể đưa con đi học trước không.” Đến lúc đó mình từ trong xe đi xuống, bạn học trong lớp sẽ hâm mộ.
Trịnh Văn Quảng có chút buồn cười gõ trán của cô ta: "Mấy trăm mét cũng phải ngồi xe sao?"
“Phải, ba đã đồng ý với con rồi, sẽ không đổi ý chứ." Vẻ mặt Trịnh Viện Viện căng thẳng nhìn về phía Trịnh Văn Quảng.
“Sao có thể chứ, ngày mai ba đưa con đi.” Trịnh Văn Quảng nói xong vỗ vỗ đầu Trịnh Viện Viện, vỗ xong đột nhiên không khỏi cảm khái, quả nhiên vẫn là huyết thống quan trọng, lúc trước Tri Tri dính lấy mình nhiều hơn nhưng lần này đối tượng cô bé dính lấy rõ ràng biến thành Tống Tiền Tiến, nghĩ tới đây, Trịnh Văn Quảng lại cảm thấy có chút phiền muộn.
Chung Tiểu Điềm vừa rồi cố ý nói chỗ ăn trưa hôm nay đắt ngoại trừ nhấn mạnh với Trịnh Văn Quảng hôm nay cả nhà đã tốn không ít tiền ta, quan trọng nhất là ám chỉ Trịnh Văn Quảng, cô ta nhớ rõ trong sách có nhắc tới Trịnh Văn Quảng chuyển nghề trở về có một khoản tiền, nhưng hiện tại hắn trở về đã mấy ngày nhưng cũng chưa từng đề cập với mình chuyện số tiền này.
Chung Tiểu Điềm mỗi tháng ngoại trừ tiền lương của mình, còn có một nửa tiền trợ cấp Trịnh Văn Quảng gửi về, trong tay tuy rằng dư dả nhưng Chung Tiểu Điềm mỗi lần mua cái gì đều phải chọn cái tốt nhất, đi tới thời đại lạc hậu này cô ta đã rất ấm ức rồi, đương nhiên không muốn tiếp tục để mình tủi thân thêm.
Chuyện hiện tại Chung Tiểu Điềm chờ đợi nhất chính là Trịnh Văn Quảng từ chức gây dựng sự nghiệp, như vậy mình cũng có thể cùng nhau từ chức, cô ta thật sự chán ghét công việc làm giáo viên này, dù sao chuyện cô ta ghét nhất chính là chuyện có liên quan đến đọc sách.
*
Nhan Vũ Hà là một phái hành động, rất nhanh đã thừa dịp mình không có tiết đã đi hỏi thăm tin tức Dạ Đại rồi báo danh.
Chờ cô trở về nhìn thấy Tống Tri Tri trong nhà, niềm vui vừa rồi trong nháy mắt đã giảm đi một nửa, lúc cô đi Dạ Đại Tri Tri nên làm sao bây giờ, buổi tối để con bé ở nhà một mình nhất định con sẽ sợ hãi.
“Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì vậy?" Tống Tri Tri có chút khó hiểu nhìn Nhan Vũ Hà.
Buổi tối lúc mẹ đi học con đến nhà cô Vương được không?" Nhan Vũ Hà ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tống Tri Tri.
“Không cần đâu ạ, con ở nhà chờ mẹ là được rồi.” Buổi tối nhất định cả nhà cô Vương đều ở nhà, Tống Tri Tri cũng không muốn đi quấy rầy người khác.
“Vậy con không sợ sao?” Nhan Vũ Hà vẫn có chút không yên lòng.
“Mẹ, con đã lớn rồi, sao lại sợ chứ." Tống Tri Tri nghiêm trang nói.
"Vậy nếu con sợ thì cùng mẹ đi học nhé?" - Nhan Vũ Hà nói xong lại cảm thấy không ổn, lúc đó đã muộn bieets bao nhiêu rồi, đã sớm qua thời gian con bé đi ngủ.
“Mẹ, con thật sự không sợ đâu, mẹ cứ yên tâm đi học đi." Tống Tri Tri cam đoan lần nữa.
“Tri Tri của chúng ta quả nhiên đa trưởng thành rồi." Nhan Vũ Hà nói xong hôn lên trán cô bé.
*
Bên đại đội Thanh Tuyền, Đồ Xuân Hoa trong bóng tối nhắc nhở ba mẹ chồng nhiều lần nhưng bọn họ đều không có biểu hiện gì, mắt thấy con trai Thạch Đầu còn một năm nữa sẽ lên tiểu học, cô ta cũng không muốn để con trai ở lại nông thôn.
Cô ta nghĩ rất tốt, dù sao Nhan Vũ Hà là cô giáo, đến lúc đó trực tiếp đặt tảng đá này ở nhà bọn họ, như vậy cũng tiện chăm sóc.
Đồ Xuân Hoa cũng không cảm thấy việc này có chỗ nào quá đáng, dù sao nhà họ Tống bọn họ đã nuôi lớn Tống Tiền Tiến rồi.
Ba mẹ chồng không đi nói thế thì cô ta sẽ tự mình mang theo Thạch Đầu vào thành phố, nếu Tống Tiền Tiến dám không đồng ý, cô ta sẽ náo loạn đến trường học Nhan Vũ Hà, xem cô có muốn thể diện hay không.
Sau khi Đồ Xuân Hoa thương lượng xong với Tống Vinh Hoa, trời còn chưa sáng đã mang theo Thạch Đầu ngồi xe buýt vào thành phố.
Chương trình học của Dạ Đại được sắp xếp rất chặt chẽ, cho nên buổi chiều Nhan Vũ Hà vừa tan học đã nhanh chóng đến bên cạnh đón Tống Tri Tri, đón Tống Tri Tri xong hai mẹ con lại đến căn tin trường học giải quyết bữa tối.
Tống Tri Tri nhìn Nhan Vũ Hà, nắm chặt chiếc đũa trong tay nhìn về phía cô: "Mẹ gấp thì đi trước đi, con tự về được ạ.”
Căn tin cách ký túc xá không xa, hơn nữa đều thuộc phạm vi trường học, cho nên Tống Tri Tri cảm thấy cô hoàn toàn không cần phải lo lắng cho mình.
Nhan Vũ Hà cảm thấy từ sau chuyện lần trước, Tống Tri Tri trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều, cô vui mừng xoa xoa đầu Tống Tri Tri dịu dàng nói: "Thời gian đưa con về vẫn còn.”
Vốn để cô bé ở nhà một mình Nhan Vũ Hà đã cảm thấy rất áy náy, cho nên càng không thể để cô bé tự mình trở về.
Hai mẹ con vừa nói vừa cười một đường trở về ký túc xá, nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi ở cửa, Nhan Vũ Hà có chút không xác định kêu lên: “Em dâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.