Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Chương 30: Sau Này Đừng Qua Lại Với Họ
Chỉ Du
18/05/2024
"Thật sự xin lỗi, lúc ấy tôi nghĩ nếu tôi vượt qua bọn họ cho em dâu em trai vay tiền, có thể sẽ khiến bọn họ mất hứng, ngược lại không nghĩ tới sẽ làm cho các cô đi không một chuyến." Chung Tiểu Điềm vẻ mặt áy náy nhìn về phía hai vợ chồng Đồ Xuân Hoa và Tống Vinh Hoa.
Chung Tiểu Điềm càng nói như vậy Đồ Xuân Hoa và Tống Vinh Hoa lại càng cảm thấy phẫn hận, người ngoài này còn tốt hơn Tống Tiền Tiến, tuy rằng không phải ruột thịt nhưng tốt xấu gì mọi người cũng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, Tống Vinh Hoa không ngờ Tống Tiền Tiến lại nhẫn tâm đến vậy.
Đồ Xuân Hoa trong lòng càng ngày càng biết ơn đối với Chung Tiểu Điềm, vốn cho là mình tới Chung Tiểu Điềm chắc chắn cũng phải kỳ kèo một phen hoặc là muốn mình làm cái gì đó mới đồng ý cho bọn họ vay tiền, không ngờ cô ta không nói hai lời đã đồng ý trực tiếp cho bọn họ mượn.
Cô ta kéo tay Chung Tiểu Điềm không ngừng nói: "Vợ Văn Quảng, biết ngay chị là người tốt mà, nhà họ Trịnh bọn họ thật sự có phúc.”
Vì báo đáp Chung Tiểu Điềm khẳng khái giúp đỡ, Đồ Xuân Hoa không chỉ nói cho cô ta biết chuyện Nhan Vũ Hà có người nào đó bên ngoài, còn nói chuyện Tống Tiền Tiến về quê cố ý hỏi ba mẹ chồng người năm đó truyền tin cho họ là ai.
Chuyện trước Chung Tiểu Điềm chỉ cười cười không nói lời nào, cô ta hôm nay mới biết được chuyện đêm khuya của Nhan Vũ Hà, chờ nghe được chuyện sau, cô ta kinh ngạc từ chỗ ngồi đứng lên, Tống Tiền Tiến tới hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ là anh ta đã biết cái gì rồi ư?
Cho dù trong lòng Chung Tiểu Điềm sóng to gió lớn như thế nào, Đồ Xuân Hoa cũng không thể giải thích nghi hoặc cho cô ta, chỉ nói Nhan Vũ Hà khẳng định có vấn đề.
Chung Tiểu Điềm xoa xoa huyệt thái dương của mình, chuyện năm đó mình làm rất bí mật, hẳn sẽ không có người phát hiện ra cái gì mới đúng.
Hơn nữa Tống Tiền Tiến cũng thật sự chẳng hiểu kiểu gì, nếu không có chính mình thúc đẩy, anh ta có thể thuận lợi cưới được Nhan Vũ Hà sao? Cũng không biết anh ta đột nhiên hỏi việc này là muốn làm gì.
Lúc Đồ Xuân Hoa nói chuyện không quên chú ý vẻ mặt Chung Tiểu Điềm, thấy cô ta nhíu mày như thể có chút không vui, cô ta nhất thời lại có chút không chắc chắn.
"Ngày đó cô nhìn thấy Vũ Hà trở về muộn như vậy, là bởi vì cô ta học Dạ Đại, không phải như cô nghĩ đâu." Cũng không phải Chung Tiểu Điềm có lòng tốt giải thích cho Nhan Vũ Hà biết, chỉ có điều về sau tất cả mọi người sẽ biết đến việc này, người là thân thích của cô khẳng định không thể không biết.
Còn nữa, chuyện mình ghét Nhan Vũ Hà không cần để người khác biết, dù sao trong mắt Trịnh Văn Quảng, mình vẫn luôn coi Nhan Vũ Hà là chị em tốt, Đồ Xuân Hoa này vừa nhìn đã biết không phải là người khôn khéo, lỡ như nói lỡ miệng gì đó ở trước mặt Trịnh Văn Quảng thì phải làm sao?
“Dạ Đại, người đã kết hôn có con sao còn không an phận như vậy." Nghĩ đi học Dạ Đại phải tiêu tiền, Đồ Xuân Hoa lập tức đau lòng, đây vốn nên là tiền của nhà họ Tống.
“Cũng không thể nói như vậy, học nhiều tri thức một chút cũng tốt." Chung Tiểu Điềm lúc này lại khôi phục vẻ mặt hiểu ý người như bình thường.
Đồ Xuân Hoa nhất thời không hiểu tâm tư của Chung Tiểu Điềm, nghe cô ta nói như vậy cũng không nói gì về Nhan Vũ Hà nữa, ngược lại nói đến chuyện làm ăn của mình: "Tiểu Điềm, việc này nhờ có chị giúp đỡ, chờ em có tiền sẽ mau chóng trả lại cho chị.”
"Không vội, cô cũng không cần khách khí như vậy, đều là một đại đội nói cám ơn sẽ xa lạ, sau này rảnh rỗi có thể tới nhà chơi bất cứ lúc nào, tất cả mọi người đi ra từ một chỗ, bình thường có thể đi lại nhiều một chút." Chung Tiểu Điềm cười mời nói.
Nhìn bóng lưng Đồ Xuân Hoa rời đi, Chung Tiểu Điềm còn nhớ chuyện vừa rồi cô ta nói Tống Tiền Tiến về hỏi thăm, nghĩ lại, năm đó người đến nhà họ Tống báo tin là một ăn mày cô ta tìm ở trong thành, nhiều năm trước cũng đã không lăn lộn trong thành phố nữa, tâm tư Chung Tiểu Điềm vốn có chút lo lắng trong nháy mắt đã buông xuống, cũng đúng, mình làm cẩn thận như vậy mà, bọn Tống Tiền Tiến muốn tra ra nguyên cớ cũng không thể tra ra.
Chuyện Chung Tiểu Điềm cho Đồ Xuân Hoa vay tiền cũng không giấu giếm Trịnh Văn Quảng, trong giọng nói của cô ta tràn đầy bất đắc dĩ: "Vốn em cũng không muốn cho vay, dù sao mọi người căn bản cũng không quen thân, vì sau đó cô ta nhắc tới Tống Tiền Tiến cùng Vũ Hà nên em mới cho cô ta mượn.”
Trịnh Văn Quảng nhớ rõ quan hệ giữa Tống Tiền Tiến và người nhà họ Tống cũng không hòa thuận, nhưng nghĩ đến Chung Tiểu Điềm hẳn cũng không biết quanh co khúc khuỷu trong đó, liền dịu dàng nói: "Sau này gặp phải chuyện này thì không cần để ý tới, quan hệ giữa Tống Tiền Tiến và nhà họ Tống cũng không hòa thuận.”
"Như vậy sao, nhưng em đã cho mượn tiền rồi, có khi nào bọn Vũ Hà sẽ không vui không?" Chung Tiểu Điềm vẻ mặt luống cuống nhìn về phía Trịnh Văn Quảng.
“Không đâu. Vũ Hà không phải người keo kiệt." Lời này Trịnh Văn Quảng gần như buộc miệng thốt ra.
Chung Tiểu Điềm không khỏi siết chặt nắm tay mình, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay của cô ta nhưng cô ta lại không cảm thấy đau.
“Được rồi, lần này mượn thì cũng đã cho mượn rồi, về sau em vẫn không nên xen vào chuyện nhà họ Tống." Không nói Tống Tiền Tiến là người thế nào, quả thật người nhà họ đối đãi với Tống Tiền Tiến không đúng, cho nên Trịnh Văn Quảng vẫn không có ấn tượng tốt đối với nhà họ Tống.
"Dạ, em biết rồi, lần sau sẽ không cho mượn nữa, đúng rồi, trên đơn vị anh những người kia còn như vậy khôn?" Chung Tiểu Điềm cũng không phải nói sang chuyện khác, chỉ là biến tướng nhắc nhở Trịnh Văn Quảng rằng công việc này của hắn phiền lòng đến cỡ nào.
"Cũng như vậy thôi, chẳng qua hiện tại anh cũng dần quen rồi, cảm thấy như vậy cũng rất tốt, nghĩ có nên thi đại học hay không." Trở thành sinh viên đại học thì đi lên hẳn sẽ dễ dàng hơn đôi chút.”
"Anh cũng muốn đi học Dạ Đại sao?" Rốt cuộc là thật sự muốn học đại học hay là đi về phía Nhan Vũ Hà, Chung Tiểu Điềm rất muốn chất vấn hắn.
"Cũng, ý của em là đã có người đi học Dạ Đại rồi ư?" Giọng điệu Trịnh Văn Quảng có chút kinh ngạc, hắn ngược lại không biết chung quanh lại có người đi học Dạ Đại.
“Em cũng mới biết được thôi, Vũ Hà đã đi học Dạ Đại." Chung Tiểu Điềm đã quên Trịnh Văn Quảng còn không biết chuyện này, trong lúc nhất thời có chút ảo não.
"Vậy rất tốt, nếu em muốn đi cũng có thể đi, coi như có thêm một người làm bạn." Trịnh Văn Quảng nghĩ, năm đó nếu Vũ Hà không vội vàng kết hôn với Tống Tiền Tiến thì năm khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học cô hẳn đã tham gia thi tốt nghiệp trung học.
"Em hẳn là không có thời gian, Viện Viện sắp lên tiểu học rồi, em còn phải phụ đạo cho con bé học tập mới được." Chung Tiểu Điềm mới không muốn đi đến Dạ Đại, hiện tại chuyện cô ta mong đợi nhất chính là Trịnh Văn Quảng nhanh chóng từ chức trở về gây dựng sự nghiệp.
"Nếu em muốn đi, Viện Viện bên này cũng không sao, còn có anh ở đây." Nghĩ đến mấy năm nay đều là Chung Tiểu Điềm một mình chăm sóc cho con gái, trong lòng Trịnh Văn Quảng cũng có áy náy, cho nên nếu như co ta muốn đi học, hắn nhất định sẽ ủng hộ.
"Mỗi ngày anh đi làm đã đủ vất vả rồi, em không muốn anh trở về còn phải tiếp tục vất vả." Chung Tiểu Điềm cảm thấy trong lòng Trịnh Văn Quảng khẳng định đang lấy mình ra so sánh với Nhan Vũ Hà, trong lòng không khỏi mắng Nhan Vũ Hà một lần, thật sự là bệnh thần kinh, ban ngày đi làm cả ngày rồi mà buổi tối còn đi học Dạ Đại cái gì, khoe khoang cô thích học tập sao?
Trải qua khoảng thời gian ở chung với đám người thích kiện tụng trong văn phòng, Trịnh Văn Quảng đã biết đây là uyển chuyển cự tuyệt, vì vậy cũng không đề cập tới việc này nữa.
Chung Tiểu Điềm càng nói như vậy Đồ Xuân Hoa và Tống Vinh Hoa lại càng cảm thấy phẫn hận, người ngoài này còn tốt hơn Tống Tiền Tiến, tuy rằng không phải ruột thịt nhưng tốt xấu gì mọi người cũng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, Tống Vinh Hoa không ngờ Tống Tiền Tiến lại nhẫn tâm đến vậy.
Đồ Xuân Hoa trong lòng càng ngày càng biết ơn đối với Chung Tiểu Điềm, vốn cho là mình tới Chung Tiểu Điềm chắc chắn cũng phải kỳ kèo một phen hoặc là muốn mình làm cái gì đó mới đồng ý cho bọn họ vay tiền, không ngờ cô ta không nói hai lời đã đồng ý trực tiếp cho bọn họ mượn.
Cô ta kéo tay Chung Tiểu Điềm không ngừng nói: "Vợ Văn Quảng, biết ngay chị là người tốt mà, nhà họ Trịnh bọn họ thật sự có phúc.”
Vì báo đáp Chung Tiểu Điềm khẳng khái giúp đỡ, Đồ Xuân Hoa không chỉ nói cho cô ta biết chuyện Nhan Vũ Hà có người nào đó bên ngoài, còn nói chuyện Tống Tiền Tiến về quê cố ý hỏi ba mẹ chồng người năm đó truyền tin cho họ là ai.
Chuyện trước Chung Tiểu Điềm chỉ cười cười không nói lời nào, cô ta hôm nay mới biết được chuyện đêm khuya của Nhan Vũ Hà, chờ nghe được chuyện sau, cô ta kinh ngạc từ chỗ ngồi đứng lên, Tống Tiền Tiến tới hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ là anh ta đã biết cái gì rồi ư?
Cho dù trong lòng Chung Tiểu Điềm sóng to gió lớn như thế nào, Đồ Xuân Hoa cũng không thể giải thích nghi hoặc cho cô ta, chỉ nói Nhan Vũ Hà khẳng định có vấn đề.
Chung Tiểu Điềm xoa xoa huyệt thái dương của mình, chuyện năm đó mình làm rất bí mật, hẳn sẽ không có người phát hiện ra cái gì mới đúng.
Hơn nữa Tống Tiền Tiến cũng thật sự chẳng hiểu kiểu gì, nếu không có chính mình thúc đẩy, anh ta có thể thuận lợi cưới được Nhan Vũ Hà sao? Cũng không biết anh ta đột nhiên hỏi việc này là muốn làm gì.
Lúc Đồ Xuân Hoa nói chuyện không quên chú ý vẻ mặt Chung Tiểu Điềm, thấy cô ta nhíu mày như thể có chút không vui, cô ta nhất thời lại có chút không chắc chắn.
"Ngày đó cô nhìn thấy Vũ Hà trở về muộn như vậy, là bởi vì cô ta học Dạ Đại, không phải như cô nghĩ đâu." Cũng không phải Chung Tiểu Điềm có lòng tốt giải thích cho Nhan Vũ Hà biết, chỉ có điều về sau tất cả mọi người sẽ biết đến việc này, người là thân thích của cô khẳng định không thể không biết.
Còn nữa, chuyện mình ghét Nhan Vũ Hà không cần để người khác biết, dù sao trong mắt Trịnh Văn Quảng, mình vẫn luôn coi Nhan Vũ Hà là chị em tốt, Đồ Xuân Hoa này vừa nhìn đã biết không phải là người khôn khéo, lỡ như nói lỡ miệng gì đó ở trước mặt Trịnh Văn Quảng thì phải làm sao?
“Dạ Đại, người đã kết hôn có con sao còn không an phận như vậy." Nghĩ đi học Dạ Đại phải tiêu tiền, Đồ Xuân Hoa lập tức đau lòng, đây vốn nên là tiền của nhà họ Tống.
“Cũng không thể nói như vậy, học nhiều tri thức một chút cũng tốt." Chung Tiểu Điềm lúc này lại khôi phục vẻ mặt hiểu ý người như bình thường.
Đồ Xuân Hoa nhất thời không hiểu tâm tư của Chung Tiểu Điềm, nghe cô ta nói như vậy cũng không nói gì về Nhan Vũ Hà nữa, ngược lại nói đến chuyện làm ăn của mình: "Tiểu Điềm, việc này nhờ có chị giúp đỡ, chờ em có tiền sẽ mau chóng trả lại cho chị.”
"Không vội, cô cũng không cần khách khí như vậy, đều là một đại đội nói cám ơn sẽ xa lạ, sau này rảnh rỗi có thể tới nhà chơi bất cứ lúc nào, tất cả mọi người đi ra từ một chỗ, bình thường có thể đi lại nhiều một chút." Chung Tiểu Điềm cười mời nói.
Nhìn bóng lưng Đồ Xuân Hoa rời đi, Chung Tiểu Điềm còn nhớ chuyện vừa rồi cô ta nói Tống Tiền Tiến về hỏi thăm, nghĩ lại, năm đó người đến nhà họ Tống báo tin là một ăn mày cô ta tìm ở trong thành, nhiều năm trước cũng đã không lăn lộn trong thành phố nữa, tâm tư Chung Tiểu Điềm vốn có chút lo lắng trong nháy mắt đã buông xuống, cũng đúng, mình làm cẩn thận như vậy mà, bọn Tống Tiền Tiến muốn tra ra nguyên cớ cũng không thể tra ra.
Chuyện Chung Tiểu Điềm cho Đồ Xuân Hoa vay tiền cũng không giấu giếm Trịnh Văn Quảng, trong giọng nói của cô ta tràn đầy bất đắc dĩ: "Vốn em cũng không muốn cho vay, dù sao mọi người căn bản cũng không quen thân, vì sau đó cô ta nhắc tới Tống Tiền Tiến cùng Vũ Hà nên em mới cho cô ta mượn.”
Trịnh Văn Quảng nhớ rõ quan hệ giữa Tống Tiền Tiến và người nhà họ Tống cũng không hòa thuận, nhưng nghĩ đến Chung Tiểu Điềm hẳn cũng không biết quanh co khúc khuỷu trong đó, liền dịu dàng nói: "Sau này gặp phải chuyện này thì không cần để ý tới, quan hệ giữa Tống Tiền Tiến và nhà họ Tống cũng không hòa thuận.”
"Như vậy sao, nhưng em đã cho mượn tiền rồi, có khi nào bọn Vũ Hà sẽ không vui không?" Chung Tiểu Điềm vẻ mặt luống cuống nhìn về phía Trịnh Văn Quảng.
“Không đâu. Vũ Hà không phải người keo kiệt." Lời này Trịnh Văn Quảng gần như buộc miệng thốt ra.
Chung Tiểu Điềm không khỏi siết chặt nắm tay mình, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay của cô ta nhưng cô ta lại không cảm thấy đau.
“Được rồi, lần này mượn thì cũng đã cho mượn rồi, về sau em vẫn không nên xen vào chuyện nhà họ Tống." Không nói Tống Tiền Tiến là người thế nào, quả thật người nhà họ đối đãi với Tống Tiền Tiến không đúng, cho nên Trịnh Văn Quảng vẫn không có ấn tượng tốt đối với nhà họ Tống.
"Dạ, em biết rồi, lần sau sẽ không cho mượn nữa, đúng rồi, trên đơn vị anh những người kia còn như vậy khôn?" Chung Tiểu Điềm cũng không phải nói sang chuyện khác, chỉ là biến tướng nhắc nhở Trịnh Văn Quảng rằng công việc này của hắn phiền lòng đến cỡ nào.
"Cũng như vậy thôi, chẳng qua hiện tại anh cũng dần quen rồi, cảm thấy như vậy cũng rất tốt, nghĩ có nên thi đại học hay không." Trở thành sinh viên đại học thì đi lên hẳn sẽ dễ dàng hơn đôi chút.”
"Anh cũng muốn đi học Dạ Đại sao?" Rốt cuộc là thật sự muốn học đại học hay là đi về phía Nhan Vũ Hà, Chung Tiểu Điềm rất muốn chất vấn hắn.
"Cũng, ý của em là đã có người đi học Dạ Đại rồi ư?" Giọng điệu Trịnh Văn Quảng có chút kinh ngạc, hắn ngược lại không biết chung quanh lại có người đi học Dạ Đại.
“Em cũng mới biết được thôi, Vũ Hà đã đi học Dạ Đại." Chung Tiểu Điềm đã quên Trịnh Văn Quảng còn không biết chuyện này, trong lúc nhất thời có chút ảo não.
"Vậy rất tốt, nếu em muốn đi cũng có thể đi, coi như có thêm một người làm bạn." Trịnh Văn Quảng nghĩ, năm đó nếu Vũ Hà không vội vàng kết hôn với Tống Tiền Tiến thì năm khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học cô hẳn đã tham gia thi tốt nghiệp trung học.
"Em hẳn là không có thời gian, Viện Viện sắp lên tiểu học rồi, em còn phải phụ đạo cho con bé học tập mới được." Chung Tiểu Điềm mới không muốn đi đến Dạ Đại, hiện tại chuyện cô ta mong đợi nhất chính là Trịnh Văn Quảng nhanh chóng từ chức trở về gây dựng sự nghiệp.
"Nếu em muốn đi, Viện Viện bên này cũng không sao, còn có anh ở đây." Nghĩ đến mấy năm nay đều là Chung Tiểu Điềm một mình chăm sóc cho con gái, trong lòng Trịnh Văn Quảng cũng có áy náy, cho nên nếu như co ta muốn đi học, hắn nhất định sẽ ủng hộ.
"Mỗi ngày anh đi làm đã đủ vất vả rồi, em không muốn anh trở về còn phải tiếp tục vất vả." Chung Tiểu Điềm cảm thấy trong lòng Trịnh Văn Quảng khẳng định đang lấy mình ra so sánh với Nhan Vũ Hà, trong lòng không khỏi mắng Nhan Vũ Hà một lần, thật sự là bệnh thần kinh, ban ngày đi làm cả ngày rồi mà buổi tối còn đi học Dạ Đại cái gì, khoe khoang cô thích học tập sao?
Trải qua khoảng thời gian ở chung với đám người thích kiện tụng trong văn phòng, Trịnh Văn Quảng đã biết đây là uyển chuyển cự tuyệt, vì vậy cũng không đề cập tới việc này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.