Chương 30:
Kim Ca Thiết Mã
12/01/2022
Lưu Đinh Đinh cố gắng xem nhẹ ánh mắt của mọi người, đưa tay muốn kéo lấy tay bà nội Lâm nhưng không ngờ lại bị bà nội Lâm né tránh.
Bà thấy thế mặt điềm nhiên như không có việc gì thu lại tay, vẻ mặt ôn hoà cười nói.
"Mẹ, trước đây là do chúng con sơ sót, mẹ đừng trách chúng con nữa, chúng con mỗi ngày đều bận rộn nên không có chú ý tới sức ăn của Thanh Chỉ lại lớn đến như vậy. Cho con bé ăn không đủ no thực sự chính là lỗi của chúng con, nhưng chuyện này cũng không phải là chúng con cố ý, hy vọng mẹ hãy hiểu cho chúng con, dù sao cuộc sống của chúng con cũng không phải là giàu có."
Dì Tề nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của Lưu Đinh Đinh liền nhịn không được mở miệng chế giễu: "Ai u, tôi lại nhìn thấy Hoa Ny cùng Đại Ngưu nhà cô chính là mười phần giàu có a."
Người xung quanh nghe bà nói xong đều cười đến phát ra tiếng, lời này của dì Tề đúng là cay độc, Lâm Hoa Ny cùng Lâm Đại Ngưu chính là hai đứa con của chi thứ nhất nhà họ Lâm, đều là người ăn nhiều đến mức thân thể mập mạp cường tráng, đấy không phải là bộ dáng của mười phần giàu có thì còn là gì?
Bên cạnh lại có thêm một dì tiếp lời nói tiếp: "Đúng vậy! Thời điểm Cương Ngọc còn sống đều đối xử rất tốt với nhà các ngươi, mỗi năm đều gửi về không ít thứ tốt. Nhưng nhìn bây giờ xem, Cương Ngọc vừa mới đi không được bao lâu các ngươi đã làm ra mấy chuyện không có lương tâm như thế, có thấy xấu hổ hay không?"
Lưu Đinh Đinh bị mấy câu bà nói nhục nhã đến sắc mặt khó coi.
Trần Mỹ Mỹ cảm thấy chị dâu cả của bà quả thực có chút ngu ngốc, chuyện tới nước này rồi bà cũng chỉ có thể tự mình ra mặt, bà thẳng lưng trực tiếp giải thích.
"Nhà của chúng ta từ đầu vốn đã không giàu có, có thể cho con bé một ngụm nước cơm đã là tốt lắm rồi! Hơn nữa Thanh Chỉ thân thể nhỏ bé như vậy có thể giúp chúng ta kiếm được bao nhiêu lương thực cơ chứ? Tiền của nhà tôi cũng không phải là gió to quát tới!"
Lời này quả thật có chút đạo lý, làm cho người xung quanh không thể nào phản bác lại.
Lâm Thanh Chỉ nhàn nhạt cất giọng: "Thật sự không nhiều, chỉ là tất cả phần ruộng ở phía đông a."
Trong lòng mọi người vốn đã có chút hơi dao động, nhưng nghe được những lời này của Lâm Thanh Chỉ xong trong nháy mắt đều nhìn về phía Trần Mỹ Mỹ chế giễu, đây mà còn gọi là ít sao?
Nếu nói cô không có năng lực, tại sao lại không tự mình thuê người? Nhưng mà cũng đúng, nào có ai làm công rẻ như vậy, đàn ông nhà bọn họ chỉ đi sửa nhà cho người ta một chút ngoài được một cơm còn có thể kiếm được mấy đồng tiền rồi đấy!
Người nhà này thật sự là quá keo kiệt rồi, chỉ cho mỗi một chén nước cơm.
Phải biết rằng ruộng đất nhà họ Lâm đa số đều tập trung ở phía đông, nhiều như vậy mà chỉ để cho một người làm, lại còn không cho ăn cơm no, một người lao động chân tay thân thể tráng kiệt còn có thể không thể chống đỡ được huống chi là...
Nhìn ánh mắt mọi người càng ngày càng lộ vẻ kỳ quái, Lưu Đinh Đinh trong lòng thầm mắng, Trần Mỹ Mỹ đúng là cái đồ ngu xuẩn được việc thì ít bại sự có thừa.
Lưu Đinh Đinh nhận thấy tình hình bất thường, liền vội vàng mở miệng nói sang chuyện khác: "Lần này tôi đến tìm mẹ là vì có tin tức tốt, nhà họ Hồ ở trấn trên mọi người đều biết chứ? Chính là nhà của Trần Thiết Phúc!"
"Nhà họ Hồ nhờ người hỏi thăm Thanh Chỉ, vừa nghe được tôi đã lập tức chạy tới đây, chính mình nghĩ để cho bọn trẻ nhanh chóng gặp mặt được nhau, tôi đây chính là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Thanh Chỉ, nếu không vì Thanh Chỉ là cháu gái của tôi thì việc tốt như vậy tôi đã để lại cho Hoa Ny nhà tôi rồi."
Người chung quanh nghe xong đều sửng sốt, Trần Thiết Phúc bọn họ đều biết rõ, trước kia cũng là người của thôn Tiểu Sơn, sau đó Trần Thiết Phúc đến ở rể nhà họ Hồ ở trấn trên rồi trở thành thợ ở nhà máy gạch, hiện tại cuộc sống cũng không tệ lắm, nghe nói con của ông là Hồ Tân Vận còn thi đậu được đại học.
Một ít người xung quanh nghe thấy còn có chút không dám tin tưởng: "Thật sao?" Các bà có thể có lòng tốt như vậy sao?
Lưu Đinh Đinh rất nhanh đã trả lời: "Sao lại không phải là sự thật, trước mặt nhiều người như vậy tôi làm sao có thể nói đùa! Tôi đặc biệt vội vàng chạy tới đây chính là để nói ra tin tức tốt này, còn phải tốn rất nhiều công sức mới giữ được họ đấy! Nhà bọn họ còn nói nếu gặp mặt hợp ý, sau này còn sẽ sắp xếp cho Thanh Chỉ một chức vụ thích hợp ở trong nhà máy.
Lời này vừa nói ra, đã làm cho mấy bà thím đang có mặt cực kỳ hâm mộ.
Có người còn đỏ mắt đến mức xen vào nói: "Chuyện là, nếu như phía bên kia chướng mắt Thanh Chỉ thì có thể giới thiệu con gái nhà của tôi cho bọn họ không?" Điều kiện này đúng là làm cho người ta đỏ mặt tía tai.
"Chuyện này tôi không thể hứa, đây là tôi phải tốt rất nhiều công sức mới giữ được mối này, cũng một phần là bởi vì họ nể mặt Cương Ngọc nên mới chiếu cố nhà chúng tôi như vậy."
Bà thấy thế mặt điềm nhiên như không có việc gì thu lại tay, vẻ mặt ôn hoà cười nói.
"Mẹ, trước đây là do chúng con sơ sót, mẹ đừng trách chúng con nữa, chúng con mỗi ngày đều bận rộn nên không có chú ý tới sức ăn của Thanh Chỉ lại lớn đến như vậy. Cho con bé ăn không đủ no thực sự chính là lỗi của chúng con, nhưng chuyện này cũng không phải là chúng con cố ý, hy vọng mẹ hãy hiểu cho chúng con, dù sao cuộc sống của chúng con cũng không phải là giàu có."
Dì Tề nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của Lưu Đinh Đinh liền nhịn không được mở miệng chế giễu: "Ai u, tôi lại nhìn thấy Hoa Ny cùng Đại Ngưu nhà cô chính là mười phần giàu có a."
Người xung quanh nghe bà nói xong đều cười đến phát ra tiếng, lời này của dì Tề đúng là cay độc, Lâm Hoa Ny cùng Lâm Đại Ngưu chính là hai đứa con của chi thứ nhất nhà họ Lâm, đều là người ăn nhiều đến mức thân thể mập mạp cường tráng, đấy không phải là bộ dáng của mười phần giàu có thì còn là gì?
Bên cạnh lại có thêm một dì tiếp lời nói tiếp: "Đúng vậy! Thời điểm Cương Ngọc còn sống đều đối xử rất tốt với nhà các ngươi, mỗi năm đều gửi về không ít thứ tốt. Nhưng nhìn bây giờ xem, Cương Ngọc vừa mới đi không được bao lâu các ngươi đã làm ra mấy chuyện không có lương tâm như thế, có thấy xấu hổ hay không?"
Lưu Đinh Đinh bị mấy câu bà nói nhục nhã đến sắc mặt khó coi.
Trần Mỹ Mỹ cảm thấy chị dâu cả của bà quả thực có chút ngu ngốc, chuyện tới nước này rồi bà cũng chỉ có thể tự mình ra mặt, bà thẳng lưng trực tiếp giải thích.
"Nhà của chúng ta từ đầu vốn đã không giàu có, có thể cho con bé một ngụm nước cơm đã là tốt lắm rồi! Hơn nữa Thanh Chỉ thân thể nhỏ bé như vậy có thể giúp chúng ta kiếm được bao nhiêu lương thực cơ chứ? Tiền của nhà tôi cũng không phải là gió to quát tới!"
Lời này quả thật có chút đạo lý, làm cho người xung quanh không thể nào phản bác lại.
Lâm Thanh Chỉ nhàn nhạt cất giọng: "Thật sự không nhiều, chỉ là tất cả phần ruộng ở phía đông a."
Trong lòng mọi người vốn đã có chút hơi dao động, nhưng nghe được những lời này của Lâm Thanh Chỉ xong trong nháy mắt đều nhìn về phía Trần Mỹ Mỹ chế giễu, đây mà còn gọi là ít sao?
Nếu nói cô không có năng lực, tại sao lại không tự mình thuê người? Nhưng mà cũng đúng, nào có ai làm công rẻ như vậy, đàn ông nhà bọn họ chỉ đi sửa nhà cho người ta một chút ngoài được một cơm còn có thể kiếm được mấy đồng tiền rồi đấy!
Người nhà này thật sự là quá keo kiệt rồi, chỉ cho mỗi một chén nước cơm.
Phải biết rằng ruộng đất nhà họ Lâm đa số đều tập trung ở phía đông, nhiều như vậy mà chỉ để cho một người làm, lại còn không cho ăn cơm no, một người lao động chân tay thân thể tráng kiệt còn có thể không thể chống đỡ được huống chi là...
Nhìn ánh mắt mọi người càng ngày càng lộ vẻ kỳ quái, Lưu Đinh Đinh trong lòng thầm mắng, Trần Mỹ Mỹ đúng là cái đồ ngu xuẩn được việc thì ít bại sự có thừa.
Lưu Đinh Đinh nhận thấy tình hình bất thường, liền vội vàng mở miệng nói sang chuyện khác: "Lần này tôi đến tìm mẹ là vì có tin tức tốt, nhà họ Hồ ở trấn trên mọi người đều biết chứ? Chính là nhà của Trần Thiết Phúc!"
"Nhà họ Hồ nhờ người hỏi thăm Thanh Chỉ, vừa nghe được tôi đã lập tức chạy tới đây, chính mình nghĩ để cho bọn trẻ nhanh chóng gặp mặt được nhau, tôi đây chính là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Thanh Chỉ, nếu không vì Thanh Chỉ là cháu gái của tôi thì việc tốt như vậy tôi đã để lại cho Hoa Ny nhà tôi rồi."
Người chung quanh nghe xong đều sửng sốt, Trần Thiết Phúc bọn họ đều biết rõ, trước kia cũng là người của thôn Tiểu Sơn, sau đó Trần Thiết Phúc đến ở rể nhà họ Hồ ở trấn trên rồi trở thành thợ ở nhà máy gạch, hiện tại cuộc sống cũng không tệ lắm, nghe nói con của ông là Hồ Tân Vận còn thi đậu được đại học.
Một ít người xung quanh nghe thấy còn có chút không dám tin tưởng: "Thật sao?" Các bà có thể có lòng tốt như vậy sao?
Lưu Đinh Đinh rất nhanh đã trả lời: "Sao lại không phải là sự thật, trước mặt nhiều người như vậy tôi làm sao có thể nói đùa! Tôi đặc biệt vội vàng chạy tới đây chính là để nói ra tin tức tốt này, còn phải tốn rất nhiều công sức mới giữ được họ đấy! Nhà bọn họ còn nói nếu gặp mặt hợp ý, sau này còn sẽ sắp xếp cho Thanh Chỉ một chức vụ thích hợp ở trong nhà máy.
Lời này vừa nói ra, đã làm cho mấy bà thím đang có mặt cực kỳ hâm mộ.
Có người còn đỏ mắt đến mức xen vào nói: "Chuyện là, nếu như phía bên kia chướng mắt Thanh Chỉ thì có thể giới thiệu con gái nhà của tôi cho bọn họ không?" Điều kiện này đúng là làm cho người ta đỏ mặt tía tai.
"Chuyện này tôi không thể hứa, đây là tôi phải tốt rất nhiều công sức mới giữ được mối này, cũng một phần là bởi vì họ nể mặt Cương Ngọc nên mới chiếu cố nhà chúng tôi như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.