Chương 43:
Kim Ca Thiết Mã
18/01/2022
Chính giữa ngôi nhà gạch xanh có thờ cúng một pho tượng Phật, trên bàn thờ còn đốt vài nén nhang, từng đợt khói từ trên nhang bay ra ngoài, phía dưới bàn thờ bày đầy bàn, trên bàn bốn phía đều đặt dụng cụ đánh bạc lớn nhỏ, xúc xắc mạt chược,... Trong phòng còn có đám đông ngồi hoặc đứng, náo nhiệt giống hệt như một sòng bạc nhỏ.
Lí Bình ôm một nữ nhân đồ đỏ trong lòng, miệng ngậm điếu thuốc ngồi ở bên cạnh bàn dưới bàn thờ, trong tay vuốt mạt chược.
Hắn ngậm điếu thuốc nhả khói, ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng ở cửa hét lên: "Ai u, là Lục thiếu gia à, sao lại tới sớm như vậy?"
Nhìn Lục Lập đứng ở cửa, trong lòng Lí Bình thật sự có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng Lục Lập sẽ không đến, kết quả không nghĩ tới Lục Lập vừa nghe được tin tức dây chuyền liền đến sớm như vậy.
Xem ra người nọ nói không sai, chỉ cần nhắc tới sợi dây chuyền kia tiểu tử này nhất định sẽ đến, may mà hắn đã chuẩn bị xong hết.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua nữ nhân mặc đồ đỏ trong ngực, nữ nhân đồ đỏ trong ngực đã ngay lập tức đối với hắn run người cười như hoa.
Lục Lập không để ý tới khói đen mù mịt trong phòng, nghiêng người dựa vào mép cửa, hơi ngước mắt nhìn Lí Bình: "Đồ của tôi đâu?"
Cả người anh tràn ngập hơi thở tức giận, theo lời anh nói tràn ngập ra khắp bốn phía.
Lí Bình bình thường ghét nhất chính là bị người ta nhìn giống chó như vậy, trong lòng cười nhạo một tiếng, phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà, dựa theo chỉ thị của người kia chỉ một lúc nữa thôi tiểu thiếu gia kia liền không thể nhìn thấy bầu trời này nữa rồi.
Nghĩ xong, hắn ngay lập tức đẩy người trong ngực ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ý tứ không rõ ràng: "Lục thiếu gia thư thả thêm vài ngày nữa không được sao? Chúng tôi vẫn còn chưa tiêu tiền xong đâu!"
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Lục Lập trong nháy mắt liền lạnh xuống, người biết rõ chuyện ở xung quanh cũng cười lớn lên.
Bọn họ từ lâu đã nghe Lí Bình nói, có một tiểu thiếu gia từ Kinh Đô thành thị bị đuổi đến nơi này, không những nhiều tiền còn ngốc nghếch dễ lừa gạt, hôm nay Lí Bình đã nói qua, chỉ cần giúp hắn bắt được thằng nhóc đấy sẽ được nhận thù lao không ít, đám người này từ sớm đã ngo ngoe rục rịch.
Lí Bình có quan hệ ở thành phố G, chỉ cần không phải giết người phạm pháp là có thể được thả ra, cho nên đám người này cái gì cũng không sợ.
Lục Lập đứng ở cửa không nói gì, đi thẳng về phía Lí Bình, cả người ngược sáng, trên mặt giống như bị phủ kín bởi một tầng sương đen, chỉ hỏi: "Đồ của tôi đâu?"
Ánh mắt Lục Lập khiến Lí Bình cảm thấy có chút bất an, nhưng vừa nghĩ đến hắn đã chuẩn bị nhiều người như vậy trong nháy mắt lại ngay lập tức tự tin cười đùa nói: "Anh đây đã sớm chuẩn bị xong từ sớm cho cậu rồi."
Dứt lời còn đưa tay muốn bóp lấy hai má Lục Lập, nhưng mà còn chưa đụng tới đã bị Lục Lập nắm lấy, lực nắm mạnh đến mức như muốn bóp nát cổ tay hắn.
Sắc mặt Lí Bình có chút khó coi, âm trầm nhìn về phía Lục Lập: "Thằng nhóc, cậu còn tưởng rằng cậu chính là tiểu thiếu gia của nhà họ Lục hay sao? Bây giờ cậu đã đến đây, cậu... Aaaaa!!!”
Còn chưa nói xong, trong nháy mắt cổ họng của hắn đã bị Lục Lập bóp chặt, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, sắc mặt hắn đỏ bừng muốn gỡ tay của Lục Lập ra.
Lục Lập nhìn sắc mặt người trong tay chậm rãi đỏ lên, giọng nói vẫn như trước bình tĩnh hỏi: "Đồ của tôi đâu?"
Trên mặt Lí Bình bởi vì thiếu không khí mà mơ hồ đã có gân xanh hiện lên, ánh mắt hắn gắt gao nhìn Lục Lập: "Dám... Dám động bố mày, bố mày cho mày ngang ngược này... Tất cả ra hết đi."
Trong lúc nói chuyện hắn cố gắng hết sức cầm lấy một khối mạt chược, sau đó hung hăng ném vào đống mạt chược trên bàn, một đống mạt chược bị đánh đổ làm cho mọi người xung quanh cuối cùng cũng từ trong kinh hoàng phản ứng trở lại.
Trong phút chốc, mọi người trong phòng đã chuẩn bị từ sớm đều đồng loạt bước lên, một đám người giống như đàn sói hung ác nhào về phía Lục Lập. Một số ít người không rõ nguyên do nhìn thấy một màn hỗn loạn liền bị dọa sợ ngồi xổm ở góc tường ôm đầu, bọn họ chỉ là đến đánh bạc ăn tiền ai ngờ đến có thể xảy ra chuyện như thế này.
Lâm Thanh Chỉ nằm sấp trên đầu tường nhìn cảnh tượng trong phòng, chân nhỏ lắc lư giữa không trung, không ngờ nhìn Lục Lập không có lực và võ công như trước, nhưng sức đánh người vẫn mạnh không thua kiếp trước là bao.
Quyền cước mang theo gió, động tác lưu loát, sắc mặt một chút cũng không thay đổi, vẫn còn dáng vẻ kiệt xuất.
Lâm Thanh Chỉ nâng cằm đặt lên đầu tường nhìn say sưa.
Cảnh tượng trong phòng lúc này vô cùng lộn xộn, những người chỉ là đơn thuần đến đánh bạc đều ngồi xổm trốn ở góc tường, còn người đến vây đánh Lục Lập đều đang ôm lấy chỗ đau kêu rên.
Lục Lập đánh xong người cuối cùng ngã xuống, tầm mắt liền ngay lập tức quét thẳng về phía Lí Bình.
Lí Bình nhìn anh từ từ bước đến gần mình, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ lạnh lẽo, hai chân không nhịn được vô thức lui về phía sau.
Lục Lập chậm rãi đi qua một cước giẫm lên mặt hắn, lại chậm rãi ngồi xổm xuống, giọng nói cũng không có quá lớn, vẫn là lần nữa hỏi lại một câu kia: "Đồ của tôi đâu?"
Lí Bình ôm một nữ nhân đồ đỏ trong lòng, miệng ngậm điếu thuốc ngồi ở bên cạnh bàn dưới bàn thờ, trong tay vuốt mạt chược.
Hắn ngậm điếu thuốc nhả khói, ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng ở cửa hét lên: "Ai u, là Lục thiếu gia à, sao lại tới sớm như vậy?"
Nhìn Lục Lập đứng ở cửa, trong lòng Lí Bình thật sự có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng Lục Lập sẽ không đến, kết quả không nghĩ tới Lục Lập vừa nghe được tin tức dây chuyền liền đến sớm như vậy.
Xem ra người nọ nói không sai, chỉ cần nhắc tới sợi dây chuyền kia tiểu tử này nhất định sẽ đến, may mà hắn đã chuẩn bị xong hết.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua nữ nhân mặc đồ đỏ trong ngực, nữ nhân đồ đỏ trong ngực đã ngay lập tức đối với hắn run người cười như hoa.
Lục Lập không để ý tới khói đen mù mịt trong phòng, nghiêng người dựa vào mép cửa, hơi ngước mắt nhìn Lí Bình: "Đồ của tôi đâu?"
Cả người anh tràn ngập hơi thở tức giận, theo lời anh nói tràn ngập ra khắp bốn phía.
Lí Bình bình thường ghét nhất chính là bị người ta nhìn giống chó như vậy, trong lòng cười nhạo một tiếng, phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà, dựa theo chỉ thị của người kia chỉ một lúc nữa thôi tiểu thiếu gia kia liền không thể nhìn thấy bầu trời này nữa rồi.
Nghĩ xong, hắn ngay lập tức đẩy người trong ngực ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ý tứ không rõ ràng: "Lục thiếu gia thư thả thêm vài ngày nữa không được sao? Chúng tôi vẫn còn chưa tiêu tiền xong đâu!"
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Lục Lập trong nháy mắt liền lạnh xuống, người biết rõ chuyện ở xung quanh cũng cười lớn lên.
Bọn họ từ lâu đã nghe Lí Bình nói, có một tiểu thiếu gia từ Kinh Đô thành thị bị đuổi đến nơi này, không những nhiều tiền còn ngốc nghếch dễ lừa gạt, hôm nay Lí Bình đã nói qua, chỉ cần giúp hắn bắt được thằng nhóc đấy sẽ được nhận thù lao không ít, đám người này từ sớm đã ngo ngoe rục rịch.
Lí Bình có quan hệ ở thành phố G, chỉ cần không phải giết người phạm pháp là có thể được thả ra, cho nên đám người này cái gì cũng không sợ.
Lục Lập đứng ở cửa không nói gì, đi thẳng về phía Lí Bình, cả người ngược sáng, trên mặt giống như bị phủ kín bởi một tầng sương đen, chỉ hỏi: "Đồ của tôi đâu?"
Ánh mắt Lục Lập khiến Lí Bình cảm thấy có chút bất an, nhưng vừa nghĩ đến hắn đã chuẩn bị nhiều người như vậy trong nháy mắt lại ngay lập tức tự tin cười đùa nói: "Anh đây đã sớm chuẩn bị xong từ sớm cho cậu rồi."
Dứt lời còn đưa tay muốn bóp lấy hai má Lục Lập, nhưng mà còn chưa đụng tới đã bị Lục Lập nắm lấy, lực nắm mạnh đến mức như muốn bóp nát cổ tay hắn.
Sắc mặt Lí Bình có chút khó coi, âm trầm nhìn về phía Lục Lập: "Thằng nhóc, cậu còn tưởng rằng cậu chính là tiểu thiếu gia của nhà họ Lục hay sao? Bây giờ cậu đã đến đây, cậu... Aaaaa!!!”
Còn chưa nói xong, trong nháy mắt cổ họng của hắn đã bị Lục Lập bóp chặt, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, sắc mặt hắn đỏ bừng muốn gỡ tay của Lục Lập ra.
Lục Lập nhìn sắc mặt người trong tay chậm rãi đỏ lên, giọng nói vẫn như trước bình tĩnh hỏi: "Đồ của tôi đâu?"
Trên mặt Lí Bình bởi vì thiếu không khí mà mơ hồ đã có gân xanh hiện lên, ánh mắt hắn gắt gao nhìn Lục Lập: "Dám... Dám động bố mày, bố mày cho mày ngang ngược này... Tất cả ra hết đi."
Trong lúc nói chuyện hắn cố gắng hết sức cầm lấy một khối mạt chược, sau đó hung hăng ném vào đống mạt chược trên bàn, một đống mạt chược bị đánh đổ làm cho mọi người xung quanh cuối cùng cũng từ trong kinh hoàng phản ứng trở lại.
Trong phút chốc, mọi người trong phòng đã chuẩn bị từ sớm đều đồng loạt bước lên, một đám người giống như đàn sói hung ác nhào về phía Lục Lập. Một số ít người không rõ nguyên do nhìn thấy một màn hỗn loạn liền bị dọa sợ ngồi xổm ở góc tường ôm đầu, bọn họ chỉ là đến đánh bạc ăn tiền ai ngờ đến có thể xảy ra chuyện như thế này.
Lâm Thanh Chỉ nằm sấp trên đầu tường nhìn cảnh tượng trong phòng, chân nhỏ lắc lư giữa không trung, không ngờ nhìn Lục Lập không có lực và võ công như trước, nhưng sức đánh người vẫn mạnh không thua kiếp trước là bao.
Quyền cước mang theo gió, động tác lưu loát, sắc mặt một chút cũng không thay đổi, vẫn còn dáng vẻ kiệt xuất.
Lâm Thanh Chỉ nâng cằm đặt lên đầu tường nhìn say sưa.
Cảnh tượng trong phòng lúc này vô cùng lộn xộn, những người chỉ là đơn thuần đến đánh bạc đều ngồi xổm trốn ở góc tường, còn người đến vây đánh Lục Lập đều đang ôm lấy chỗ đau kêu rên.
Lục Lập đánh xong người cuối cùng ngã xuống, tầm mắt liền ngay lập tức quét thẳng về phía Lí Bình.
Lí Bình nhìn anh từ từ bước đến gần mình, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ lạnh lẽo, hai chân không nhịn được vô thức lui về phía sau.
Lục Lập chậm rãi đi qua một cước giẫm lên mặt hắn, lại chậm rãi ngồi xổm xuống, giọng nói cũng không có quá lớn, vẫn là lần nữa hỏi lại một câu kia: "Đồ của tôi đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.