Chương 9:
Kim Ca Thiết Mã
11/01/2022
Chờ đến khi Lục Lập đã thật sự bước ra khỏi phòng đi xa, Lý Bình vừa rồi còn hèn hạ lập tức liền "phi" một tiếng: "Vẫn tưởng rằng mình còn là cậu chủ ở kinh đô sao? Cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai! ”
Cô bạn gái trang điểm đậm đứng bên cạnh cười hì hì: "Người ta không chừng sau này vẫn còn có thể trở về đấy, anh nên kiềm chế một chút."
Lý Bình kéo người lại đưa tay hung hăng nhéo một cái, miệng mắng chửi: "Ánh mắt của cô vừa rồi đều nhìn chằm chằm vào nó, nghĩ rằng tôi không nhìn thấy sao? Đồ đàn bà dâm đãng, cho dù tính tình tôi có kém đến mấy cũng không cần cô quản."
Nháy mắt, trong phòng liền bắt đầu một màn lăn lộn điên cuồng.
Lục Lập khuôn mặt lạnh lùng đi ra khỏi bệnh viện, kết quả chân vừa bước đến cửa viện đã ngay lập tức dừng lại.
Lời nói của đứa con gái xấu xí kia, chợt lóe lên trong đầu anh.
Không biết vì sao, trong lòng anh lại không tự giác được đột nhiên cảm thấy thấp thỏm, bất quá, rất nhanh anh đã khôi phục lại bộ dáng kiêu căng thường ngày.
Ông đây tại sao phải nghe lời của cô, cô nói tôi kéo xe tôi liền kéo xe sao? Ông đây không cần mặt mũi sao?
Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi ra ngoài.
Nhưng mà...
Chân mới vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện, cổ áo phía sau đã bị nắm lấy, giọng nữ u ám từ phía sau tai truyền đến: "Anh định đi đâu đấy? ”
Trong lòng Lục Lập "lộp bộp" một tiếng, do dự chậm rãi quay đầu lại.
Khuôn mặt của nhóc xấu xí ngay lập tức được phóng đại trước mặt anh, nhìn đôi mắt ngăm đen đang nhìn chằm chằm vào mình, anh không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn.
Anh tại sao phải sợ? Anh không sợ! Nghĩ xong, Lục Lập cố gắng đứng thẳng người lên.
"Tôi nói anh kéo xe, anh quên rồi sao?" Lâm Thanh Chỉ mặt không chút biểu cảm nhìn về phía anh.
Lục Lập quơ tay muốn kéo lấy cái tay đang nắm cổ áo mình ra: "Tại sao tôi phải kéo xe? Hành vi này của cô chính là lưu manh ép buộc người khác đấy!
Lâm Thanh Chỉ "hừ" cười một cái, đưa tay vỗ mạnh đầu anh: "Lục Tiểu Lập, lá gan của anh dạo này lớn lắm rồi."
Lục Lập bị cái tát này của cô đánh đến choáng váng, lại nghe cô gọi tên mình cả cơ thể đều ngẩn ra.
Cô từ đâu biết được tên của anh? Không lẽ từ trước đã hỏi thăm qua, sau đó cố ý tới nơi này ôm cây đợi thỏ?
Nháy mắt trong đầu anh hiện lên vô số suy nghĩ, chuyện anh bị đánh và bị xem nhẹ giống như là chuyện vốn dĩ phải xảy ra, hai người đều không cảm thấy bất ngờ.
Lục Lập ngạc nhiên nhìn cô: "Cô nói đi, có phải từ lâu đã sớm có ý đồ với tôi rồi không? Cố ý đến đây chờ tôi?"
Lâm Thanh Chỉ nắm cổ áo anh kéo vào trong bệnh viện: "Chỉ có anh mới đang giả ngu! Lại đây, giúp tôi ôm bà nội lên xe kéo tay, bả vai tôi đau rồi."
Lục Lập vẫn cố chấp nói với đề tài phía trước: "Cô làm sao biết được tên tôi? Có phải đã hỏi thăm từ trước hay không? Cô có phải đối với ông đây..."
Nhưng mà anh còn chưa dứt lời, đã thấy đứa con gái bên cạnh làm một cái động tác kinh thế hãi tục (*).
《 (*)Kinh thế hãi tục: Việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi. 》
Chỉ thấy cô đưa tay lên kéo cổ áo của mình ra, làm lộ nửa bờ vai trắng như tuyết nhưng vô cùng gầy gò.
Lục Lập ngay lập tức sợ hãi nghiêng đầu, giọng nói cũng bắt đầu phát run: "Cô, cô làm cái gì đó... cô đúng là một người phụ nữ... Người phụ nữ… Phóng đãng!"
Lâm Thanh Chỉ nghe anh nói liền tức giận, đưa tay túm lấy lỗ tai anh xoay đầu anh lại: "Anh đang nói cái gì đấy! Vai tôi bị đau đến bầm tím rồi đây, anh không nhìn thấy sao? Đầu óc anh có phải toàn là cỏ hay không?
Đột nhiên bị ép quay đầu, tầm mắt Lục Lập đột ngột rơi vào trên vai cô, trên vai trắng gầy gò lúc này đúng là đã xuất hiện một mảnh xanh tím, anh nhìn thấy liền vô thức nhíu mày.
Cánh môi anh vừa mở định nói cái gì đó, thì đột nhiên nhìn thấy đối diện ở xa xa có mấy người qua đường đang tiến tới, ngay tức khắc tay nhanh hơn não một phát kéo áo của cô lên che kín lại.
Sau khi lấy lại tinh thần, môi anh run rẩy như muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Lâm Thanh Chỉ không chú ý nhiều điều nhỏ nhặt như vậy, chớp mắt đã kéo anh đến phòng bệnh, bảo anh ôm bà nội Lâm lên rồi cùng nhau đến chỗ đỗ xe kéo tay ở bên ngoài.
Thẳng cho đến khi dây kéo xe màu đen đã được đặt trên vai Lục Lập, sau đó còn kéo xe đi trên con đường nhỏ xóc nảy đầy bùn đất, anh vẫn còn chưa hồi phục lại được tinh thần.
Tại sao anh lại phải kéo xe? Chuyện này có liên quan gì đến anh?
Vẻ mặt anh có chút hoảng loạn, cảm giác giống như đang nằm mơ, anh vì cớ gì luôn làm theo lời cô nói?
Cô bạn gái trang điểm đậm đứng bên cạnh cười hì hì: "Người ta không chừng sau này vẫn còn có thể trở về đấy, anh nên kiềm chế một chút."
Lý Bình kéo người lại đưa tay hung hăng nhéo một cái, miệng mắng chửi: "Ánh mắt của cô vừa rồi đều nhìn chằm chằm vào nó, nghĩ rằng tôi không nhìn thấy sao? Đồ đàn bà dâm đãng, cho dù tính tình tôi có kém đến mấy cũng không cần cô quản."
Nháy mắt, trong phòng liền bắt đầu một màn lăn lộn điên cuồng.
Lục Lập khuôn mặt lạnh lùng đi ra khỏi bệnh viện, kết quả chân vừa bước đến cửa viện đã ngay lập tức dừng lại.
Lời nói của đứa con gái xấu xí kia, chợt lóe lên trong đầu anh.
Không biết vì sao, trong lòng anh lại không tự giác được đột nhiên cảm thấy thấp thỏm, bất quá, rất nhanh anh đã khôi phục lại bộ dáng kiêu căng thường ngày.
Ông đây tại sao phải nghe lời của cô, cô nói tôi kéo xe tôi liền kéo xe sao? Ông đây không cần mặt mũi sao?
Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi ra ngoài.
Nhưng mà...
Chân mới vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện, cổ áo phía sau đã bị nắm lấy, giọng nữ u ám từ phía sau tai truyền đến: "Anh định đi đâu đấy? ”
Trong lòng Lục Lập "lộp bộp" một tiếng, do dự chậm rãi quay đầu lại.
Khuôn mặt của nhóc xấu xí ngay lập tức được phóng đại trước mặt anh, nhìn đôi mắt ngăm đen đang nhìn chằm chằm vào mình, anh không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn.
Anh tại sao phải sợ? Anh không sợ! Nghĩ xong, Lục Lập cố gắng đứng thẳng người lên.
"Tôi nói anh kéo xe, anh quên rồi sao?" Lâm Thanh Chỉ mặt không chút biểu cảm nhìn về phía anh.
Lục Lập quơ tay muốn kéo lấy cái tay đang nắm cổ áo mình ra: "Tại sao tôi phải kéo xe? Hành vi này của cô chính là lưu manh ép buộc người khác đấy!
Lâm Thanh Chỉ "hừ" cười một cái, đưa tay vỗ mạnh đầu anh: "Lục Tiểu Lập, lá gan của anh dạo này lớn lắm rồi."
Lục Lập bị cái tát này của cô đánh đến choáng váng, lại nghe cô gọi tên mình cả cơ thể đều ngẩn ra.
Cô từ đâu biết được tên của anh? Không lẽ từ trước đã hỏi thăm qua, sau đó cố ý tới nơi này ôm cây đợi thỏ?
Nháy mắt trong đầu anh hiện lên vô số suy nghĩ, chuyện anh bị đánh và bị xem nhẹ giống như là chuyện vốn dĩ phải xảy ra, hai người đều không cảm thấy bất ngờ.
Lục Lập ngạc nhiên nhìn cô: "Cô nói đi, có phải từ lâu đã sớm có ý đồ với tôi rồi không? Cố ý đến đây chờ tôi?"
Lâm Thanh Chỉ nắm cổ áo anh kéo vào trong bệnh viện: "Chỉ có anh mới đang giả ngu! Lại đây, giúp tôi ôm bà nội lên xe kéo tay, bả vai tôi đau rồi."
Lục Lập vẫn cố chấp nói với đề tài phía trước: "Cô làm sao biết được tên tôi? Có phải đã hỏi thăm từ trước hay không? Cô có phải đối với ông đây..."
Nhưng mà anh còn chưa dứt lời, đã thấy đứa con gái bên cạnh làm một cái động tác kinh thế hãi tục (*).
《 (*)Kinh thế hãi tục: Việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi. 》
Chỉ thấy cô đưa tay lên kéo cổ áo của mình ra, làm lộ nửa bờ vai trắng như tuyết nhưng vô cùng gầy gò.
Lục Lập ngay lập tức sợ hãi nghiêng đầu, giọng nói cũng bắt đầu phát run: "Cô, cô làm cái gì đó... cô đúng là một người phụ nữ... Người phụ nữ… Phóng đãng!"
Lâm Thanh Chỉ nghe anh nói liền tức giận, đưa tay túm lấy lỗ tai anh xoay đầu anh lại: "Anh đang nói cái gì đấy! Vai tôi bị đau đến bầm tím rồi đây, anh không nhìn thấy sao? Đầu óc anh có phải toàn là cỏ hay không?
Đột nhiên bị ép quay đầu, tầm mắt Lục Lập đột ngột rơi vào trên vai cô, trên vai trắng gầy gò lúc này đúng là đã xuất hiện một mảnh xanh tím, anh nhìn thấy liền vô thức nhíu mày.
Cánh môi anh vừa mở định nói cái gì đó, thì đột nhiên nhìn thấy đối diện ở xa xa có mấy người qua đường đang tiến tới, ngay tức khắc tay nhanh hơn não một phát kéo áo của cô lên che kín lại.
Sau khi lấy lại tinh thần, môi anh run rẩy như muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Lâm Thanh Chỉ không chú ý nhiều điều nhỏ nhặt như vậy, chớp mắt đã kéo anh đến phòng bệnh, bảo anh ôm bà nội Lâm lên rồi cùng nhau đến chỗ đỗ xe kéo tay ở bên ngoài.
Thẳng cho đến khi dây kéo xe màu đen đã được đặt trên vai Lục Lập, sau đó còn kéo xe đi trên con đường nhỏ xóc nảy đầy bùn đất, anh vẫn còn chưa hồi phục lại được tinh thần.
Tại sao anh lại phải kéo xe? Chuyện này có liên quan gì đến anh?
Vẻ mặt anh có chút hoảng loạn, cảm giác giống như đang nằm mơ, anh vì cớ gì luôn làm theo lời cô nói?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.