(Thập Niên 80) Nữ Nhà Giàu Số Một
Chương 22: Bắt Ve Sầu
Kim Mặt Phật
25/06/2022
Chu Thu Bình lại hỏi tiếp hộ sĩ “ở huyện Ninh An có bán cái này sao?”
Hộ sĩ gật đầu: “Có, chợ đêm liền có bán. Tốt rồi, sữa bột đã được nấu xong, cô mang cho con bé uống đi.”
Chu Thu Bình ngàn ân vạn tạ rồi cam đoan lần sau sẽ nấu tốt sữa bột. Cô đúng là thật muốn dùng sức ôm chặt hộ sĩ. Cái gì là thiên sứ áo trắng thì chính là vị đang đứng trước mặt cô đây này.
Một lúc sau bầu trời tắt nắng, rơi xuống một trận mưa to, qua hơn hai mươi phút mới dừng lại. Đây đúng là thời điểm tốt nhất để đi bắt ve sầu.
Chu Thu Bình sở dĩ kích động như vậy, là bởi vì cô biết muốn bắt được ve sầu là cần có tuyệt chiêu. Tuyệt chiêu này nếu là những năm sau mọi người chỉ cần lên mạng là có thể kiếm ra được biện pháp, nhưng hiện giờ là năm 1988 lại còn ở nông thông, vì vậy mà phòng chừng không có mấy người biết được cách thức này.
Cô liền lấy tùi nilon buổi sáng mua đồ trở về quấn quanh cây liễu già ở bệnh viện. Làm như vậy thì khi ve sầu chui ra từ trong lòng đất, thời điểm muốn leo tới ngọn cây, trên đường gặp phải túi nilon này liền không thể nào vượt qua được, chỉ có thể chấp nhận bị ngăn cản mà đậu ở phía dưới.
Kỳ thật dùng bắng dính quấn quanh thân cây thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Nhưng Chu Thu Bình không nhớ được rõ, hiện tại ở trấn trên này chỗ nào bán băng dính cơ chứ. Hơn nữa cô sợ quấn băng dính lên thân cây, đến khi không kịp xé đi sẽ rơi vào trong mắt người có tâm nhãn. Trong khoảng thời gian ngắn trước mắt này, cô chính là trông cậy vào tuyệt kỹ độc môn này để kiếm tiền đó, cô không nghĩ muốn chia sẻ nó cho người khác.
Cũng may quấn bao nilon kết quả thu được cũng không tồi. Đến bẩy giờ trời đã tối đen, Chu Thu Bình hỏi mượn hộ sĩ một chiếc đèn pin, khi vừa ra đến gốc cây liễu liền thấy phía dưới bao nilon cô buộc kia đang có một vòng ve sầu đang bò ở đó. Bởi vì ve sầu sợ ánh sáng, nên khi đèn pin chiếu vào chúng thì bọn chúng liền đậu nguyên chỗ cũ không nhúc nhích. Sau đó cô chỉ cần nhẹ nhàng bỏ vào thùng, đúng là không mất ao lâu sau, thùng đựng mà cô mang theo đã có mấy chục con ve sầu rồi.
Chu Thu Bình càng nhặt càng hưng phấn, cô đây không phải đang nhặt ve sầu mà là đang nhặt tiền đó.
Hộ sĩ gật đầu: “Có, chợ đêm liền có bán. Tốt rồi, sữa bột đã được nấu xong, cô mang cho con bé uống đi.”
Chu Thu Bình ngàn ân vạn tạ rồi cam đoan lần sau sẽ nấu tốt sữa bột. Cô đúng là thật muốn dùng sức ôm chặt hộ sĩ. Cái gì là thiên sứ áo trắng thì chính là vị đang đứng trước mặt cô đây này.
Một lúc sau bầu trời tắt nắng, rơi xuống một trận mưa to, qua hơn hai mươi phút mới dừng lại. Đây đúng là thời điểm tốt nhất để đi bắt ve sầu.
Chu Thu Bình sở dĩ kích động như vậy, là bởi vì cô biết muốn bắt được ve sầu là cần có tuyệt chiêu. Tuyệt chiêu này nếu là những năm sau mọi người chỉ cần lên mạng là có thể kiếm ra được biện pháp, nhưng hiện giờ là năm 1988 lại còn ở nông thông, vì vậy mà phòng chừng không có mấy người biết được cách thức này.
Cô liền lấy tùi nilon buổi sáng mua đồ trở về quấn quanh cây liễu già ở bệnh viện. Làm như vậy thì khi ve sầu chui ra từ trong lòng đất, thời điểm muốn leo tới ngọn cây, trên đường gặp phải túi nilon này liền không thể nào vượt qua được, chỉ có thể chấp nhận bị ngăn cản mà đậu ở phía dưới.
Kỳ thật dùng bắng dính quấn quanh thân cây thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Nhưng Chu Thu Bình không nhớ được rõ, hiện tại ở trấn trên này chỗ nào bán băng dính cơ chứ. Hơn nữa cô sợ quấn băng dính lên thân cây, đến khi không kịp xé đi sẽ rơi vào trong mắt người có tâm nhãn. Trong khoảng thời gian ngắn trước mắt này, cô chính là trông cậy vào tuyệt kỹ độc môn này để kiếm tiền đó, cô không nghĩ muốn chia sẻ nó cho người khác.
Cũng may quấn bao nilon kết quả thu được cũng không tồi. Đến bẩy giờ trời đã tối đen, Chu Thu Bình hỏi mượn hộ sĩ một chiếc đèn pin, khi vừa ra đến gốc cây liễu liền thấy phía dưới bao nilon cô buộc kia đang có một vòng ve sầu đang bò ở đó. Bởi vì ve sầu sợ ánh sáng, nên khi đèn pin chiếu vào chúng thì bọn chúng liền đậu nguyên chỗ cũ không nhúc nhích. Sau đó cô chỉ cần nhẹ nhàng bỏ vào thùng, đúng là không mất ao lâu sau, thùng đựng mà cô mang theo đã có mấy chục con ve sầu rồi.
Chu Thu Bình càng nhặt càng hưng phấn, cô đây không phải đang nhặt ve sầu mà là đang nhặt tiền đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.