(Thập Niên 80) Nữ Nhà Giàu Số Một
Chương 29: Cái Lồng
Kim Mặt Phật
26/06/2022
Toàn là những món ăn bình thường hàng ngày, tuy rằng trên bàn không có miếng thịt nào, nhưng bốn món ăn, một món canh cùng cơm tẻ vẫn làm cho Chu Thu Bình một hơi liền ăn đến hai chén cơm lớn. Ngay cả con cái lớn Thanh Thanh cũng ăn đến cái bụng nhỏ nhô lên một chút. Ăn xong phần của mình cô bé còn giúp mẹ đút cho em gái ăn trứng chưng.
Chu Cao thị nhìn con gái cùng cháu ngoại bộ dáng ăn uống hoà thuận vui vẻ nhưng bà lại ăn mà không biết mì vị gì.
Bà thử mở miệng thăm dò con gái : “Thu Bình, khi nào thì đem cho a?”
Chu Thu Bình gương mặt đang đầy tươi cười liền trong nháy mắt kéo sụp xuống, âm thanh nói ra so với cục đá còn ngang ngạnh cứng rắn hơn : “Đem cho cái gì mà đem cho, một mình con nuôi hết”.
Chu Cao thị nóng nảy: “Con là có hai đứa con gái nha, không định sinh con trai?”
Chu Thu Bình uống hết ngụm canh cà chua cuối, đặt bát xuống, chém đinh chặt sắt mà nói : “Không sinh”.
Chu Cao thị thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đôi mắt trừng lên giống như một cái chuông đồng, bộ ngực bà vì thở mạnh mà phập phồng lúc lên lúc xuống : “Con, cái đứa này, con lạ phạm phải thứ gì vậy, ngươi không có con trai thì sống như thế nào?”
Chu Thu Bình không kiên nhẫn ở trước mặt con gái mình nói đến nhứng thứ này, tức giận nói to “ Mẹ cũng đâu có sinh con trai đâu, con thấy mẹ vẫn sống rất tốt đấy thôi.”
Bà Chu gấp gáp đến đỏ cả mắt “ Tốt cái gì mà tốt? không có con trai, mẹ xem con đến khi chết lấy ai quăng ngã bồn cho con, lấy ai là người thắp hương hoả cho con.”
Chu Thu Bình kỳ quái mà noi: “Đã chết thì có người quăng ngã bồn cho hay không thì có thể giúp con sống lại sao hay là vẫn là một người đã chết? Lúc sống lại không được sống tốt vậy thì còn quản cái gì sau khi đã chết rồi?”.
Cô không nghĩ cười nhạo mẹ mình, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Mẹ cô là người cả đời đều sinh hoạt ở trong thôn này, không hề tiếp xúc với người ngoài. Những người cùng thôn cũng có hoàn cảnh sinh hoạt như vậy, làm cho bà nhìn không thấy một cái lồng vô hình đang nhốt chính bà ở bên trong đó. Sinh hoạt trong cái lồng vô hình đó thì bà luôn thừa nhận tất cả hết thảy lề thói đó là điều đương nhiên. Bất luận có ai muốn đi ngược lại những lề thói đó sẽ gặp phải trắc trở, đâm cho vỡ đầu chảy máu. Chỉ khi tự mình nhảy ra khỏi cái lồng đó, mới ý thức được cái thế giới quan như cái lồng vô hình kia thật là những thứ vớ vẩn.
Chu Cao thị nhìn con gái cùng cháu ngoại bộ dáng ăn uống hoà thuận vui vẻ nhưng bà lại ăn mà không biết mì vị gì.
Bà thử mở miệng thăm dò con gái : “Thu Bình, khi nào thì đem cho a?”
Chu Thu Bình gương mặt đang đầy tươi cười liền trong nháy mắt kéo sụp xuống, âm thanh nói ra so với cục đá còn ngang ngạnh cứng rắn hơn : “Đem cho cái gì mà đem cho, một mình con nuôi hết”.
Chu Cao thị nóng nảy: “Con là có hai đứa con gái nha, không định sinh con trai?”
Chu Thu Bình uống hết ngụm canh cà chua cuối, đặt bát xuống, chém đinh chặt sắt mà nói : “Không sinh”.
Chu Cao thị thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đôi mắt trừng lên giống như một cái chuông đồng, bộ ngực bà vì thở mạnh mà phập phồng lúc lên lúc xuống : “Con, cái đứa này, con lạ phạm phải thứ gì vậy, ngươi không có con trai thì sống như thế nào?”
Chu Thu Bình không kiên nhẫn ở trước mặt con gái mình nói đến nhứng thứ này, tức giận nói to “ Mẹ cũng đâu có sinh con trai đâu, con thấy mẹ vẫn sống rất tốt đấy thôi.”
Bà Chu gấp gáp đến đỏ cả mắt “ Tốt cái gì mà tốt? không có con trai, mẹ xem con đến khi chết lấy ai quăng ngã bồn cho con, lấy ai là người thắp hương hoả cho con.”
Chu Thu Bình kỳ quái mà noi: “Đã chết thì có người quăng ngã bồn cho hay không thì có thể giúp con sống lại sao hay là vẫn là một người đã chết? Lúc sống lại không được sống tốt vậy thì còn quản cái gì sau khi đã chết rồi?”.
Cô không nghĩ cười nhạo mẹ mình, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Mẹ cô là người cả đời đều sinh hoạt ở trong thôn này, không hề tiếp xúc với người ngoài. Những người cùng thôn cũng có hoàn cảnh sinh hoạt như vậy, làm cho bà nhìn không thấy một cái lồng vô hình đang nhốt chính bà ở bên trong đó. Sinh hoạt trong cái lồng vô hình đó thì bà luôn thừa nhận tất cả hết thảy lề thói đó là điều đương nhiên. Bất luận có ai muốn đi ngược lại những lề thói đó sẽ gặp phải trắc trở, đâm cho vỡ đầu chảy máu. Chỉ khi tự mình nhảy ra khỏi cái lồng đó, mới ý thức được cái thế giới quan như cái lồng vô hình kia thật là những thứ vớ vẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.