(Thập Niên 80) Nữ Nhà Giàu Số Một
Chương 9: Đến Bệnh Viện
Kim Mặt Phật
21/06/2022
Con gái lớn vẫn đang ôm chân cô, nước mắt lại chảy ra, tiếp tục kêu : “Mẹ…”
Chu Thu Bình phục hồi lại tinh thần, khẽ cắn môi cầm lấy tay của con gái lớn – Phùng Thanh Thanh: “ Thanh Thanh, con vào chuẩn bị quần áo mang ra đây, mẹ con mình đi.”
Đời trước, lúc con gái còn sống, cô đi làm việc ở ngoài đồng luôn luôn sợ hãi con gái không ai chăm sóc bị rơi vào trong nước. Nên lúc đi làm cô luôn đem con gái cõng trên lưng cùng cô xuống ruộng.
Chu Thu Bình cũng không biết chính mình làm như thế nào mà có thể nghiêng nghiêng ngả ngả mang theo hai con gái đến được viện vệ sinh ở trấn trên.
Năm 1988 Phùng gia thôn không có đèn đường, cô trên lưng cõng con gái lớn, trong lòng ngực ôm con gái nhỏ, liền không còn tay để cầm đèn pin.
Hiện tại mọi nhà hầu như đều không có Tv, Tv rất ít, hơn nữa các tiết mục cũng rất ít. Người dân quê trừ bỏ ăn vạ ở trên bàn chơi bài thâu đêm thì trên cơ bản đầu là đi ngủ sớm. Toàn bộ thôn đều đang ngủ say, chỉ ngẫu nhiên có tiếng chó sủa cùng tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng gió mà thôi.
Cũng may thôn Phùng gia cũng không cách trấn trên quá xa, dựa vào hai chân để đi thì cũng mất bốn mươi phút. Nhưng dù vậy thì Phùng Thu Bình nghiêng ngả lảo đảo đến được viện vệ sinh thì cả người cũng đã mềm oặt, chỉ còn một hơi để chống đỡ.
Hộ sĩ trực ban đang nói chuyện phiếm với bác sĩ, nhìn thấy cô tiền vào còn cười mà nói “ Nha, vận khí cô thật không tốt, ngoài trời đang mưa sao lại còn đến đây vậy ? Ướt hết cả người rồi? “
Chu Thu Bình hơi há mồm, còn chưa nhờ bác sĩ hỗ trợ kiểm tra cho con gái nhỏ thì trước mắt liền tối sầm, cả người mềm oặt ngã trên mặt đất.
Chờ đến khi cô mở mắt ra thì đã nằm ở trên giường của bệnh viện. Con gái nhỏ đang ghé vào đầu giường nhìn cô, nước mắt lưng tròng mà kêu : “ mẹ ….”
Chu Thu Bình gian nan mà mở miệng: “Thanh thanh, mẹ không có việc gì, em gái đâu?”
Chu Thu Bình phục hồi lại tinh thần, khẽ cắn môi cầm lấy tay của con gái lớn – Phùng Thanh Thanh: “ Thanh Thanh, con vào chuẩn bị quần áo mang ra đây, mẹ con mình đi.”
Đời trước, lúc con gái còn sống, cô đi làm việc ở ngoài đồng luôn luôn sợ hãi con gái không ai chăm sóc bị rơi vào trong nước. Nên lúc đi làm cô luôn đem con gái cõng trên lưng cùng cô xuống ruộng.
Chu Thu Bình cũng không biết chính mình làm như thế nào mà có thể nghiêng nghiêng ngả ngả mang theo hai con gái đến được viện vệ sinh ở trấn trên.
Năm 1988 Phùng gia thôn không có đèn đường, cô trên lưng cõng con gái lớn, trong lòng ngực ôm con gái nhỏ, liền không còn tay để cầm đèn pin.
Hiện tại mọi nhà hầu như đều không có Tv, Tv rất ít, hơn nữa các tiết mục cũng rất ít. Người dân quê trừ bỏ ăn vạ ở trên bàn chơi bài thâu đêm thì trên cơ bản đầu là đi ngủ sớm. Toàn bộ thôn đều đang ngủ say, chỉ ngẫu nhiên có tiếng chó sủa cùng tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng gió mà thôi.
Cũng may thôn Phùng gia cũng không cách trấn trên quá xa, dựa vào hai chân để đi thì cũng mất bốn mươi phút. Nhưng dù vậy thì Phùng Thu Bình nghiêng ngả lảo đảo đến được viện vệ sinh thì cả người cũng đã mềm oặt, chỉ còn một hơi để chống đỡ.
Hộ sĩ trực ban đang nói chuyện phiếm với bác sĩ, nhìn thấy cô tiền vào còn cười mà nói “ Nha, vận khí cô thật không tốt, ngoài trời đang mưa sao lại còn đến đây vậy ? Ướt hết cả người rồi? “
Chu Thu Bình hơi há mồm, còn chưa nhờ bác sĩ hỗ trợ kiểm tra cho con gái nhỏ thì trước mắt liền tối sầm, cả người mềm oặt ngã trên mặt đất.
Chờ đến khi cô mở mắt ra thì đã nằm ở trên giường của bệnh viện. Con gái nhỏ đang ghé vào đầu giường nhìn cô, nước mắt lưng tròng mà kêu : “ mẹ ….”
Chu Thu Bình gian nan mà mở miệng: “Thanh thanh, mẹ không có việc gì, em gái đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.