Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 31:
Ngũ Tử Chanh
01/06/2024
Giang Đình Chi bật đèn đầu giường, trong nháy mắt, ánh sáng vàng ấm áp tràn ngập khắp căn phòng, tàn nhẫn vạch trần cô: "Đừng giả vờ nữa."
Vân Chỉ mở to mắt, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, khóe mắt hơi ửng đỏ.
Sao thế, anh còn khóc sao?
Giang Đình Chi lạnh lùng nhìn cô.
Vân Chỉ không nhúc nhích.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, không biết qua bao lâu, Vân Chỉ mới ra tay trước, nước mắt tuôn như hạt châu đứt dây, lăn dài trên má.
Cô vừa khóc, mặt đỏ, mũi cũng đỏ, trông thật đáng thương.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Giang Đình Chi tan biến, không dám tin.
Cô cào anh, cắn anh, cô còn ấm ức sao?
"Làm loạn đủ chưa?" Quả nhiên giống như lời họ nói, không có người phụ nữ nào khiến người ta yên tâm.
Vân Chỉ ngồi dậy, tìm một tư thế thoải mái dựa vào đầu giường, lau nước mắt, đau khổ cáo buộc: "Hu hu... Anh bắt nạt người ta."
"Tôi bắt nạt em?" Lần đầu tiên Giang Đình Chi gặp phải kiểu người vu cáo trước.
Vân Chỉ giơ ngón trỏ chọc vào ngực Giang Đình Chi, không mạnh, giống như mèo con cào ngứa: "Nửa đêm không cho người ta ngủ, đây không phải bắt nạt người ta sao?"
"Đây là phòng của tôi." Giang Đình Chi không thích gần gũi với người khác, người ngả về sau, nhấn mạnh: "Là em tự ý xông vào."
"Đó cũng là lỗi của anh." Vân Chỉ không để anh trốn thoát, hai đầu gối quỳ trên giường, tay chống lên giường, người nghiêng về phía trước, cắn môi làm môi càng đỏ hơn, giận dỗi trừng mắt nhìn Giang Đình Chi: "Là anh phụ bạc trước."
Phụ bạc?
Giang Đình Chi ngơ ngác.
Rốt cuộc anh đã làm gì với cô mà bị đội cho một cái mũ lớn như vậy?
"Hôm nay chúng ta kết hôn rồi." Vân Chỉ đã tẩy trang, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, càng thêm trẻ trung, hai mắt long lanh như một chú mèo con bị bỏ rơi: "Anh không muốn gặp cô dâu của mình sao?"
Đến quá gần, Giang Đình Chi ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng.
"Uổng công em khổ tâm." Vân Chỉ chỉ vào chiếc sườn xám trên người mình: "Lúc đặt may bộ đồ cưới này, em đã đưa ra không ít ý kiến, dù sao cả đời chỉ có một lần, em muốn anh nhìn thấy lúc em đẹp nhất, vì thế, em tắm xong cũng không thay quần áo."
Biểu cảm chân thành đến mức không ai có thể nghi ngờ.
Vân Chỉ mở to mắt, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, khóe mắt hơi ửng đỏ.
Sao thế, anh còn khóc sao?
Giang Đình Chi lạnh lùng nhìn cô.
Vân Chỉ không nhúc nhích.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, không biết qua bao lâu, Vân Chỉ mới ra tay trước, nước mắt tuôn như hạt châu đứt dây, lăn dài trên má.
Cô vừa khóc, mặt đỏ, mũi cũng đỏ, trông thật đáng thương.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Giang Đình Chi tan biến, không dám tin.
Cô cào anh, cắn anh, cô còn ấm ức sao?
"Làm loạn đủ chưa?" Quả nhiên giống như lời họ nói, không có người phụ nữ nào khiến người ta yên tâm.
Vân Chỉ ngồi dậy, tìm một tư thế thoải mái dựa vào đầu giường, lau nước mắt, đau khổ cáo buộc: "Hu hu... Anh bắt nạt người ta."
"Tôi bắt nạt em?" Lần đầu tiên Giang Đình Chi gặp phải kiểu người vu cáo trước.
Vân Chỉ giơ ngón trỏ chọc vào ngực Giang Đình Chi, không mạnh, giống như mèo con cào ngứa: "Nửa đêm không cho người ta ngủ, đây không phải bắt nạt người ta sao?"
"Đây là phòng của tôi." Giang Đình Chi không thích gần gũi với người khác, người ngả về sau, nhấn mạnh: "Là em tự ý xông vào."
"Đó cũng là lỗi của anh." Vân Chỉ không để anh trốn thoát, hai đầu gối quỳ trên giường, tay chống lên giường, người nghiêng về phía trước, cắn môi làm môi càng đỏ hơn, giận dỗi trừng mắt nhìn Giang Đình Chi: "Là anh phụ bạc trước."
Phụ bạc?
Giang Đình Chi ngơ ngác.
Rốt cuộc anh đã làm gì với cô mà bị đội cho một cái mũ lớn như vậy?
"Hôm nay chúng ta kết hôn rồi." Vân Chỉ đã tẩy trang, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, càng thêm trẻ trung, hai mắt long lanh như một chú mèo con bị bỏ rơi: "Anh không muốn gặp cô dâu của mình sao?"
Đến quá gần, Giang Đình Chi ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng.
"Uổng công em khổ tâm." Vân Chỉ chỉ vào chiếc sườn xám trên người mình: "Lúc đặt may bộ đồ cưới này, em đã đưa ra không ít ý kiến, dù sao cả đời chỉ có một lần, em muốn anh nhìn thấy lúc em đẹp nhất, vì thế, em tắm xong cũng không thay quần áo."
Biểu cảm chân thành đến mức không ai có thể nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.