Thập Niên 80: Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh, Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 38:
Ngũ Tử Chanh
01/06/2024
"Các người này…" Vân Chỉ kéo dài giọng, lim dim mắt nhìn một lượt, chê bai: "Mặc dù không đẹp bằng tôi nhưng cũng không tệ, sao ngày nào cũng mặc quần áo đen ngòm? Xấu chết đi được!"
Quản gia Trần nhỏ giọng nhắc nhở: "Phu nhân, đây là sự sắp xếp của ông chủ."
"Kệ anh ấy." Vân Chỉ không kiên nhẫn giơ tay: "Chuyện này tôi quyết, tìm người may lại quần áo."
Quản gia Trần vô thức nhìn về phía phòng ngủ của Giang Đình Chi trên tầng hai: "Bà chủ muốn họ mặc kiểu quần áo gì?"
"Kiểu dáng thì dễ." Vân Chỉ nhấp một ngụm sữa nóng, bổ sung: "Nhưng màu sắc phải tươi sáng, phải có sức sống."
"Màu đỏ được không?" Quản gia Trần hỏi.
Vân Chỉ nhẹ nhàng lắc ly cao trong tay: "Quần áo màu đỏ, mũ màu xanh lá."
Quản gia Trần: "..."
Những người hầu: Cuối cùng cũng có thể thay quần áo, ngày nào cũng mặc quần áo đen khiến họ nghi ngờ mình đang làm việc ở nhà tang lễ.
"Còn nữa." Vân Chỉ đứng dậy, đặt ly lên bàn, đi tới hỏi người hầu đứng đầu: "Tiền lương nhà họ Giang không cao sao?"
Người đó lắc đầu: "Cao lắm."
Không cao thì ai chịu ở đây, từng phút từng giây đều khiến người ta ngạt thở.
"Vậy sao không cười?" Đương nhiên Vân Chỉ biết đây đều là yêu cầu của Giang Đình Chi, cô muốn chống đối anh: "Sau này phải cười, không cười thì phạt tiền."
"Phu nhân, ông chủ sẽ không đồng ý đâu." Quản gia Trần cẩn thận mở lời.
"Tại sao không đồng ý?" Vân Chỉ ngây thơ hỏi lại: "Anh ấy u ám thì thôi, tại sao không để người khác vui vẻ? Nhất là tôi, ngày nào cũng sống trong ức chế như vậy, tôi sẽ phát điên mất, còn chú Trần, suốt ngày mặt lạnh như vậy không khó chịu sao? Nào, cười một cái."
"..." Quản gia Trần cố nặn ra một nụ cười.
Vân Chỉ vỗ tay khen ngợi: "Thấy chưa, sau này phải cười như vậy."
Những người hầu liên tục gật đầu, cười toe toét, nụ cười lộ tám chiếc răng tiêu chuẩn.
Giang Đình Chi đứng trước cửa sổ tầng hai nhìn thấy cảnh này, lưng cứng đờ, giơ tay bóp chặt huyệt nhân trung.
Cuối cùng cũng tìm được lý do để Giang Phong đến ở, anh quá cần một bác sĩ ở bên cạnh, nếu không sớm muộn gì cũng bị Vân Chỉ chọc tức chết.
Quản gia Trần nhỏ giọng nhắc nhở: "Phu nhân, đây là sự sắp xếp của ông chủ."
"Kệ anh ấy." Vân Chỉ không kiên nhẫn giơ tay: "Chuyện này tôi quyết, tìm người may lại quần áo."
Quản gia Trần vô thức nhìn về phía phòng ngủ của Giang Đình Chi trên tầng hai: "Bà chủ muốn họ mặc kiểu quần áo gì?"
"Kiểu dáng thì dễ." Vân Chỉ nhấp một ngụm sữa nóng, bổ sung: "Nhưng màu sắc phải tươi sáng, phải có sức sống."
"Màu đỏ được không?" Quản gia Trần hỏi.
Vân Chỉ nhẹ nhàng lắc ly cao trong tay: "Quần áo màu đỏ, mũ màu xanh lá."
Quản gia Trần: "..."
Những người hầu: Cuối cùng cũng có thể thay quần áo, ngày nào cũng mặc quần áo đen khiến họ nghi ngờ mình đang làm việc ở nhà tang lễ.
"Còn nữa." Vân Chỉ đứng dậy, đặt ly lên bàn, đi tới hỏi người hầu đứng đầu: "Tiền lương nhà họ Giang không cao sao?"
Người đó lắc đầu: "Cao lắm."
Không cao thì ai chịu ở đây, từng phút từng giây đều khiến người ta ngạt thở.
"Vậy sao không cười?" Đương nhiên Vân Chỉ biết đây đều là yêu cầu của Giang Đình Chi, cô muốn chống đối anh: "Sau này phải cười, không cười thì phạt tiền."
"Phu nhân, ông chủ sẽ không đồng ý đâu." Quản gia Trần cẩn thận mở lời.
"Tại sao không đồng ý?" Vân Chỉ ngây thơ hỏi lại: "Anh ấy u ám thì thôi, tại sao không để người khác vui vẻ? Nhất là tôi, ngày nào cũng sống trong ức chế như vậy, tôi sẽ phát điên mất, còn chú Trần, suốt ngày mặt lạnh như vậy không khó chịu sao? Nào, cười một cái."
"..." Quản gia Trần cố nặn ra một nụ cười.
Vân Chỉ vỗ tay khen ngợi: "Thấy chưa, sau này phải cười như vậy."
Những người hầu liên tục gật đầu, cười toe toét, nụ cười lộ tám chiếc răng tiêu chuẩn.
Giang Đình Chi đứng trước cửa sổ tầng hai nhìn thấy cảnh này, lưng cứng đờ, giơ tay bóp chặt huyệt nhân trung.
Cuối cùng cũng tìm được lý do để Giang Phong đến ở, anh quá cần một bác sĩ ở bên cạnh, nếu không sớm muộn gì cũng bị Vân Chỉ chọc tức chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.