Thập Niên 80: Nữ Phụ Mãn Cấp, Trực Tuyến Sửa Mệnh
Chương 12:
Nhị Đinh
25/07/2024
Vợ chồng Lưu Khoa để lại bột mì rồi rời đi, Tần Khê chính thức tiếp quản căn bếp.
Không chỉ Tần Khê, Tần Hải cũng bị câu nói mở quán cơm của Kiều San gieo vào lòng một hạt mầm.
Ông lang bạt nhiều năm, tin tức nhanh nhạy, biết nhiều chuyện hơn hẳn công nhân bình thường.
Chính sách mở cửa, nhiều ngành nghề bắt đầu cho tư nhân kinh doanh, đặc biệt ông còn nghe phong phanh chính phủ đang có kế hoạch xây dựng đặc khu kinh tế.
Nếu đặc khu thành công, kinh tế tư nhân sẽ phát triển mạnh.
Tần Hải nhìn thấu lắm.
Nhà ông bốn đứa con, con gái lớn tính nhu nhược, cho cơ hội cũng không nắm bắt được.
Con trai thứ hai lại thiếu chí tiến thủ, đến tiền giấu riêng cũng lộ rõ mồn một trên mặt.
Con gái út thì khôn lỏi, nhưng chỉ giỏi mánh khóe, không thể đi đường dài.
Chỉ có cô con gái thứ ba là chu toàn, người ngoài đều khen cô ngoan ngoãn, nhưng Tần Hải biết con bé chỉ là không so đo tính toán.
Nếu nó mà nổi giận, e còn kinh khủng hơn cả cái miệng của vợ ông.
Thêm nữa, tay Tần Khê nấu ăn lại ngon, ông càng muốn đầu tư cho con bé.
Lỡ như nó làm bà chủ quán ăn thật, ông chẳng phải là bố vợ ông chủ sao? Vào nhà máy nói chuyện cũng oai phong ra mặt.
Nghĩ vậy, sáng hôm sau trước khi ra khỏi nhà, ông lén mở ngăn kéo lấy thêm hai mươi đồng.
Nhà họ Tần mỗi tuần ăn thịt một lần, chi phí ăn uống một tháng khoảng mười đồng.
Bây giờ vì muốn Tần Khê luyện tập nhiều hơn, chi phí sinh hoạt tăng lên hai mươi đồng.
Đó mới chỉ là tiền mặt, chưa kể tem phiếu và cá mú mà thỉnh thoảng Tần Hải mang về.
***
Thứ bảy.
Nắng sớm mai len lỏi vào phòng, bụi li ti bay lượn trong ánh sáng, tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ vọng vào rõ mồn một.
Khác với công nhân bình thường, Tần Đào càng cuối tuần càng bận.
Sáng sớm, anh còn chưa kịp ăn sáng đã vội vã ra khỏi nhà.
Tần Khê muốn ngủ nướng cũng không được, tiếng các bác các cô trò chuyện rôm rả khiến cô tỉnh giấc từ sớm.
"Chị, hôm nay đi mua quần áo với em nhé?"
Tần Khê bị làm ồn đến mất ngủ, còn Tần Tuyết ở giường dưới thì phấn khích cả đêm không ngủ được.
Gom góp mấy tháng trời, cuối cùng cô cũng đủ tiền, hôm nay chính là ngày cô mang "khoản tiền khổng lồ" ấy đi sắm sửa.
"Cũng chỉ có mỗi bộ đó, đi cùng làm gì." Tần Khê uể oải đáp.
"Em không thèm bộ đó nữa, chúng ta đến hẻm Tam Lâm đi, em nghe bạn em bảo ở chợ đen có nhiều mẫu mới từ các thành phố biển đưa về lắm." Tần Tuyết hạ giọng.
"Mua về định mặc trước mặt mẹ à?"
Không phải Tần Khê muốn dội nước lạnh vào em gái, nhưng cho dù đẹp đến mấy, hễ lọt vào mắt Trương Tú Phân, ít nhất cũng ăn vài cái bạt tai.
Mua về mà không dám mặc thì mua làm gì...
Tần Tuyết bĩu môi, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.
"Mua về ngắm cũng được."
Dù hiện thực phũ phàng đến đâu, Tần Tuyết vẫn không muốn từ bỏ.
"Vậy cũng được, để chị đi hấp bánh bao đã, hấp xong tiện thể mang qua cho anh Hai ăn sáng."
Tần Đào đi làm từ lúc bột còn chưa ủ, giờ trời nóng, một hai tiếng là bột nở.
"Vậy em ngủ tiếp đây, xong rồi chị gọi em."
Tần Tuyết trở mình, quay mặt vào trong giường nhắm mắt lại.
Cạch --
"Con gái dậy rồi à?"
Tần Hải đang ngồi xổm trước bể nước rửa xe đạp, Ngô Kiến Quốc ngồi trước cửa nhà, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với ông hàng xóm.
"Bố lại định ra khu nhà máy câu cá à?"
Trên thành bể nước là chiếc vợt, chính là cái vợt mà mấy hôm trước Tần Hải dùng để đựng cá mang về.
"Nói bậy!" Ngô Kiến Quốc vội vàng sửa lời Tần Khê: "Cá là ở sông câu lên, liên quan gì đến khu nhà máy."
Nói rồi ông hất hàm về phía Trương Hữu Tài đang đánh răng ở cửa.
Trương Hữu Tài là lão già khó tính nhất khu này.
Nếu để ông ta bắt được Tần Hải và Ngô Kiến Quốc câu trộm cá trong ao nhà máy, nhất định ông ta sẽ báo cáo lên ban quản lý để trừ lương hai người.
Trương Hữu Tài phì một bãi bọt kem đánh răng, liếc xéo Ngô Kiến Quốc.
"Hôm nay chúng ta lên núi, tranh thủ lúc nấm rộ kiếm ít về đổi bữa, tiện thể mò thêm ốc ở suối." Tần Hải cười nói.
Tần Khê rất nể phục bố.
Ông luôn tìm đủ mọi cách để cải thiện bữa ăn cho gia đình, không ngại ngày nghỉ rong ruổi hơn hai mươi cây số đường núi để tìm kiếm thực phẩm tươi ngon.
"Vậy để con làm ít nộm, trưa bố mang theo ăn trên núi."
"Tốt quá, chắc tối muộn chúng ta mới về." Tần Hải cười vui vẻ.
Tần Khê vội vã vào bếp chuẩn bị.
Ngô Tuệ ngáp từ trong phòng đi ra, trải qua một đêm, cặp mắt sưng vù càng thêm nặng nề.
"Chú Tần, Tần Khê nhà chú còn chưa dậy sao ạ?"
Ngô Tuệ còn lớn hơn Tần Khê một tuổi, trước đó không lâu vừa bởi vì cãi nhau với cán bộ Cung Tiêu Xã mà giận dỗi nghỉ việc, ở nhà đã mấy tháng rồi.
"Con bé ba nhà người ta ở trong bếp hấp bánh bao, nào giống con, ngày nào cũng ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh." Ngô Kiến Quốc bực bội nói.
Người ta thường nói người so với người thật khiến người ta tức chết, nuôi con cũng như vậy.
Con gái mình thì lười biếng, công việc tốt đẹp nói không làm là không làm, suốt ngày chỉ biết nằm mơ rồi so sánh mình với con gái nhà họ Tô bên cạnh.
Không chỉ Tần Khê, Tần Hải cũng bị câu nói mở quán cơm của Kiều San gieo vào lòng một hạt mầm.
Ông lang bạt nhiều năm, tin tức nhanh nhạy, biết nhiều chuyện hơn hẳn công nhân bình thường.
Chính sách mở cửa, nhiều ngành nghề bắt đầu cho tư nhân kinh doanh, đặc biệt ông còn nghe phong phanh chính phủ đang có kế hoạch xây dựng đặc khu kinh tế.
Nếu đặc khu thành công, kinh tế tư nhân sẽ phát triển mạnh.
Tần Hải nhìn thấu lắm.
Nhà ông bốn đứa con, con gái lớn tính nhu nhược, cho cơ hội cũng không nắm bắt được.
Con trai thứ hai lại thiếu chí tiến thủ, đến tiền giấu riêng cũng lộ rõ mồn một trên mặt.
Con gái út thì khôn lỏi, nhưng chỉ giỏi mánh khóe, không thể đi đường dài.
Chỉ có cô con gái thứ ba là chu toàn, người ngoài đều khen cô ngoan ngoãn, nhưng Tần Hải biết con bé chỉ là không so đo tính toán.
Nếu nó mà nổi giận, e còn kinh khủng hơn cả cái miệng của vợ ông.
Thêm nữa, tay Tần Khê nấu ăn lại ngon, ông càng muốn đầu tư cho con bé.
Lỡ như nó làm bà chủ quán ăn thật, ông chẳng phải là bố vợ ông chủ sao? Vào nhà máy nói chuyện cũng oai phong ra mặt.
Nghĩ vậy, sáng hôm sau trước khi ra khỏi nhà, ông lén mở ngăn kéo lấy thêm hai mươi đồng.
Nhà họ Tần mỗi tuần ăn thịt một lần, chi phí ăn uống một tháng khoảng mười đồng.
Bây giờ vì muốn Tần Khê luyện tập nhiều hơn, chi phí sinh hoạt tăng lên hai mươi đồng.
Đó mới chỉ là tiền mặt, chưa kể tem phiếu và cá mú mà thỉnh thoảng Tần Hải mang về.
***
Thứ bảy.
Nắng sớm mai len lỏi vào phòng, bụi li ti bay lượn trong ánh sáng, tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ vọng vào rõ mồn một.
Khác với công nhân bình thường, Tần Đào càng cuối tuần càng bận.
Sáng sớm, anh còn chưa kịp ăn sáng đã vội vã ra khỏi nhà.
Tần Khê muốn ngủ nướng cũng không được, tiếng các bác các cô trò chuyện rôm rả khiến cô tỉnh giấc từ sớm.
"Chị, hôm nay đi mua quần áo với em nhé?"
Tần Khê bị làm ồn đến mất ngủ, còn Tần Tuyết ở giường dưới thì phấn khích cả đêm không ngủ được.
Gom góp mấy tháng trời, cuối cùng cô cũng đủ tiền, hôm nay chính là ngày cô mang "khoản tiền khổng lồ" ấy đi sắm sửa.
"Cũng chỉ có mỗi bộ đó, đi cùng làm gì." Tần Khê uể oải đáp.
"Em không thèm bộ đó nữa, chúng ta đến hẻm Tam Lâm đi, em nghe bạn em bảo ở chợ đen có nhiều mẫu mới từ các thành phố biển đưa về lắm." Tần Tuyết hạ giọng.
"Mua về định mặc trước mặt mẹ à?"
Không phải Tần Khê muốn dội nước lạnh vào em gái, nhưng cho dù đẹp đến mấy, hễ lọt vào mắt Trương Tú Phân, ít nhất cũng ăn vài cái bạt tai.
Mua về mà không dám mặc thì mua làm gì...
Tần Tuyết bĩu môi, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.
"Mua về ngắm cũng được."
Dù hiện thực phũ phàng đến đâu, Tần Tuyết vẫn không muốn từ bỏ.
"Vậy cũng được, để chị đi hấp bánh bao đã, hấp xong tiện thể mang qua cho anh Hai ăn sáng."
Tần Đào đi làm từ lúc bột còn chưa ủ, giờ trời nóng, một hai tiếng là bột nở.
"Vậy em ngủ tiếp đây, xong rồi chị gọi em."
Tần Tuyết trở mình, quay mặt vào trong giường nhắm mắt lại.
Cạch --
"Con gái dậy rồi à?"
Tần Hải đang ngồi xổm trước bể nước rửa xe đạp, Ngô Kiến Quốc ngồi trước cửa nhà, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với ông hàng xóm.
"Bố lại định ra khu nhà máy câu cá à?"
Trên thành bể nước là chiếc vợt, chính là cái vợt mà mấy hôm trước Tần Hải dùng để đựng cá mang về.
"Nói bậy!" Ngô Kiến Quốc vội vàng sửa lời Tần Khê: "Cá là ở sông câu lên, liên quan gì đến khu nhà máy."
Nói rồi ông hất hàm về phía Trương Hữu Tài đang đánh răng ở cửa.
Trương Hữu Tài là lão già khó tính nhất khu này.
Nếu để ông ta bắt được Tần Hải và Ngô Kiến Quốc câu trộm cá trong ao nhà máy, nhất định ông ta sẽ báo cáo lên ban quản lý để trừ lương hai người.
Trương Hữu Tài phì một bãi bọt kem đánh răng, liếc xéo Ngô Kiến Quốc.
"Hôm nay chúng ta lên núi, tranh thủ lúc nấm rộ kiếm ít về đổi bữa, tiện thể mò thêm ốc ở suối." Tần Hải cười nói.
Tần Khê rất nể phục bố.
Ông luôn tìm đủ mọi cách để cải thiện bữa ăn cho gia đình, không ngại ngày nghỉ rong ruổi hơn hai mươi cây số đường núi để tìm kiếm thực phẩm tươi ngon.
"Vậy để con làm ít nộm, trưa bố mang theo ăn trên núi."
"Tốt quá, chắc tối muộn chúng ta mới về." Tần Hải cười vui vẻ.
Tần Khê vội vã vào bếp chuẩn bị.
Ngô Tuệ ngáp từ trong phòng đi ra, trải qua một đêm, cặp mắt sưng vù càng thêm nặng nề.
"Chú Tần, Tần Khê nhà chú còn chưa dậy sao ạ?"
Ngô Tuệ còn lớn hơn Tần Khê một tuổi, trước đó không lâu vừa bởi vì cãi nhau với cán bộ Cung Tiêu Xã mà giận dỗi nghỉ việc, ở nhà đã mấy tháng rồi.
"Con bé ba nhà người ta ở trong bếp hấp bánh bao, nào giống con, ngày nào cũng ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh." Ngô Kiến Quốc bực bội nói.
Người ta thường nói người so với người thật khiến người ta tức chết, nuôi con cũng như vậy.
Con gái mình thì lười biếng, công việc tốt đẹp nói không làm là không làm, suốt ngày chỉ biết nằm mơ rồi so sánh mình với con gái nhà họ Tô bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.