Thập Niên 80: Nữ Phụ Mãn Cấp, Trực Tuyến Sửa Mệnh
Chương 16:
Nhị Đinh
25/07/2024
Nhưng cô nương nhìn không hề có chút yếu đuối nào, ngược lại mấy người đàn ông nằm trên đất kia trông còn thảm hại hơn.
Lê Thư Thanh dừng xe đạp, chống một chân xuống đất, cứ như vậy nhìn cô nương xinh đẹp ở đằng xa cong môi, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng, ánh mắt trong veo, nụ cười thậm chí còn mang theo chút tinh nghịch, hai tay nắm chặt thành nắm đấm vẫn là tư thế phòng ngự.
"Đồng chí công an, cuối cùng mọi người cũng đến."
Theo cô nhoẻn miệng cười, dường như cả thế giới đều chỉ có thể nhìn thấy một mình cô.
Tin tức một cô gái đánh ngã bốn người đàn ông trưởng thành rất nhanh đã lan truyền khắp cục công an.
Trong văn phòng không biết bao nhiêu người đến, ai cũng muốn được nhìn tận mắt cô gái nhỏ bé khỏe mạnh kia rốt cuộc trông như thế nào.
Theo lời miêu tả trong bản khai, cô gái ấy chỉ dùng một quyền đã đánh ngã người đàn ông kia.
Một quyền... đánh gục một người đàn ông trưởng thành.
Không chỉ các công an thấy kỳ lạ, ngay cả bản thân Tần Khê cũng kinh ngạc trước việc mình phát hiện ra.
Cơ thể mà cô xuyên vào này, sức lực... lớn kinh người.
Khi vung nắm đấm đầu tiên, cô đã chuẩn bị tung ra cú đấm thứ hai.
Ai ngờ người đàn ông kia giống như diều đứt dây bay ra ngoài, hoàn toàn không cần cô ra tay thêm lần nữa.
Cũng chính vì thế, cô mới có cơ hội đánh ngã bốn người.
Nếu là thể chất của cô ở kiếp trước, kết quả tốt nhất là cả hai cùng bị thương, cô sẽ giống như đám lưu manh kia nằm trên đất chờ công an đến.
Đây có được coi là năng lực đặc biệt không?
Tần Khê không biết, cô chỉ biết mặt mình bị đánh hai quyền thật sự rất đau.
"Để tôi khử trùng và bôi thuốc cho cô."
Một chàng trai trẻ tuổi lạnh lùng dùng nhíp kẹp miếng bông gòn nhẹ nhàng ấn lên khóe mắt sưng đỏ rách một mảng của cô.
"Cảm ơn đồng chí." Tần Khê nói lời cảm ơn.
Vừa rồi đồng chí công an đã giới thiệu, anh ta hình như là bác sĩ, tình cờ ghé qua đây.
Anh ta trông thật đẹp trai.
Không cần bất kỳ ứng dụng làm đẹp nào, ở khoảng cách gần như vậy vẫn có thể gọi là một soái ca.
Chỉ là vẻ lạnh lùng toát ra từ trong xương cốt khiến Tần Khê không dám tùy tiện bắt chuyện.
"Đồng chí Tần Khê, chúng tôi đã gọi điện cho bố mẹ cô, đợi họ đến là cô có thể về nhà." Hoắc Vân lắc đầu bật cười.
Xem ra không chỉ mình anh thấy hơi sợ trước vẻ lạnh lùng của người bạn thân này, mà ngay cả cô gái nhỏ cũng bị dọa đến mức e dè.
"Vâng... A!"
Cơn đau bất ngờ ập đến khiến Tần Khê không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở mi tâm theo cô nhíu mày khẽ động đậy, động tác nhỏ đó lọt vào mắt Lê Thư Thanh.
Cô gái ngẩng cổ, vẻ mặt không vui nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười.
"Bác sĩ Lê, cảm ơn anh."
Cô gái cất tiếng cảm ơn, đáy mắt lấp lánh như gợn sóng.
Chắc là muốn nhắc nhở mình nhẹ tay hơn một chút...
Lê Thư Thanh nghĩ.
"Đồng chí Hoắc, lát nữa bố mẹ tôi đến, anh nhất định phải nói giúp chúng tôi đấy, nếu không chúng tôi sẽ bị đánh chết mất..." Tần Khê cười khổ.
"Đúng đúng đúng, đồng chí công an, chúng tôi đã hỗ trợ bắt người xấu, có được giấy khen không ạ?" Tần Tuyết tiếp lời.
"Được! Lúc đó tôi sẽ nói giúp các cô." Hoắc Vân cười càng rạng rỡ.
Nắm đấm dù mạnh đến đâu, cũng sợ bố mẹ.
Rất nhanh, Tần Hải và Trương Tú Phân nhận được tin báo liền vội vàng đến cục công an.
Đây là lần thứ hai Tần Hải, người nông dân thật thà cả đời, bước chân vào cục công an.
Lần đầu tiên ông chỉ muốn vùi đầu vào ngực trốn đi cho xong, lần này ông lại ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước vào.
Tại sao...
Bởi vì trong điện thoại, công an nói hai cô con gái của ông lần này đã lập công lớn.
Không chỉ trừng trị lưu manh mà còn hỗ trợ triệt phá một băng nhóm chuyên ăn trộm.
Cục công an còn muốn thưởng tiền cho hai chị em!
Lúc Tần Khê khai báo, cô đã cố ý nhắc đến nội dung cuộc nói chuyện của mấy tên kia.
Không ngờ, chỉ một câu nói bâng quơ của cô đã vô tình giúp công an lần ra manh mối của một vụ án khác.
Gần đây, một nhà máy gạch đã hai lần đến trình báo về việc bị mất hơn một nghìn viên gạch.
Sau khi điều tra, ban đầu, công an nhận định đây là một vụ trộm cắp có kế hoạch.
Nhưng sau khi nghe Tần Khê nhắc nhở, họ tiến hành thẩm vấn lại, đám người kia nhanh chóng khai ra toàn bộ sự việc câu kết với người trong nhà máy để trộm gạch.
Thông đồng với người trong nhà máy trộm cắp, thuộc tội danh ăn trộm của công.
"Mẹ." Tần Khê nhìn Trương Tú Phân với vẻ lấy lòng, nhận được một cái liếc mắt cảnh cáo, cô đành im bặt, không dám hó hé gì thêm.
Tần Khê cảm thấy, lửa giận của Trương Tú Phân lúc này chắc cũng phải đến 90% rồi, chỉ cần thêm chút kích thích nữa thôi là sẽ bùng nổ.
Giờ phút này, chỉ có im lặng là vàng, cô tuyệt đối không dám cãi lại hay chống đối.
Ngay lúc hai chị em đang cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, cục công an đã kịp thời đưa đến một tin vui.
Họ nói thưởng tiền, là thật sự thưởng ngay tại chỗ năm mươi tệ.
Năm mươi tệ tiền thưởng khiến Trương Tú Phân cười toe toét.
Cuối cùng Tần Khê cũng bình an vô sự rời khỏi cục công an.
Còn vị bác sĩ vừa rồi bôi thuốc cho cô, đã sớm bị cô ném ra sau đầu.
Lê Thư Thanh dừng xe đạp, chống một chân xuống đất, cứ như vậy nhìn cô nương xinh đẹp ở đằng xa cong môi, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng, ánh mắt trong veo, nụ cười thậm chí còn mang theo chút tinh nghịch, hai tay nắm chặt thành nắm đấm vẫn là tư thế phòng ngự.
"Đồng chí công an, cuối cùng mọi người cũng đến."
Theo cô nhoẻn miệng cười, dường như cả thế giới đều chỉ có thể nhìn thấy một mình cô.
Tin tức một cô gái đánh ngã bốn người đàn ông trưởng thành rất nhanh đã lan truyền khắp cục công an.
Trong văn phòng không biết bao nhiêu người đến, ai cũng muốn được nhìn tận mắt cô gái nhỏ bé khỏe mạnh kia rốt cuộc trông như thế nào.
Theo lời miêu tả trong bản khai, cô gái ấy chỉ dùng một quyền đã đánh ngã người đàn ông kia.
Một quyền... đánh gục một người đàn ông trưởng thành.
Không chỉ các công an thấy kỳ lạ, ngay cả bản thân Tần Khê cũng kinh ngạc trước việc mình phát hiện ra.
Cơ thể mà cô xuyên vào này, sức lực... lớn kinh người.
Khi vung nắm đấm đầu tiên, cô đã chuẩn bị tung ra cú đấm thứ hai.
Ai ngờ người đàn ông kia giống như diều đứt dây bay ra ngoài, hoàn toàn không cần cô ra tay thêm lần nữa.
Cũng chính vì thế, cô mới có cơ hội đánh ngã bốn người.
Nếu là thể chất của cô ở kiếp trước, kết quả tốt nhất là cả hai cùng bị thương, cô sẽ giống như đám lưu manh kia nằm trên đất chờ công an đến.
Đây có được coi là năng lực đặc biệt không?
Tần Khê không biết, cô chỉ biết mặt mình bị đánh hai quyền thật sự rất đau.
"Để tôi khử trùng và bôi thuốc cho cô."
Một chàng trai trẻ tuổi lạnh lùng dùng nhíp kẹp miếng bông gòn nhẹ nhàng ấn lên khóe mắt sưng đỏ rách một mảng của cô.
"Cảm ơn đồng chí." Tần Khê nói lời cảm ơn.
Vừa rồi đồng chí công an đã giới thiệu, anh ta hình như là bác sĩ, tình cờ ghé qua đây.
Anh ta trông thật đẹp trai.
Không cần bất kỳ ứng dụng làm đẹp nào, ở khoảng cách gần như vậy vẫn có thể gọi là một soái ca.
Chỉ là vẻ lạnh lùng toát ra từ trong xương cốt khiến Tần Khê không dám tùy tiện bắt chuyện.
"Đồng chí Tần Khê, chúng tôi đã gọi điện cho bố mẹ cô, đợi họ đến là cô có thể về nhà." Hoắc Vân lắc đầu bật cười.
Xem ra không chỉ mình anh thấy hơi sợ trước vẻ lạnh lùng của người bạn thân này, mà ngay cả cô gái nhỏ cũng bị dọa đến mức e dè.
"Vâng... A!"
Cơn đau bất ngờ ập đến khiến Tần Khê không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở mi tâm theo cô nhíu mày khẽ động đậy, động tác nhỏ đó lọt vào mắt Lê Thư Thanh.
Cô gái ngẩng cổ, vẻ mặt không vui nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười.
"Bác sĩ Lê, cảm ơn anh."
Cô gái cất tiếng cảm ơn, đáy mắt lấp lánh như gợn sóng.
Chắc là muốn nhắc nhở mình nhẹ tay hơn một chút...
Lê Thư Thanh nghĩ.
"Đồng chí Hoắc, lát nữa bố mẹ tôi đến, anh nhất định phải nói giúp chúng tôi đấy, nếu không chúng tôi sẽ bị đánh chết mất..." Tần Khê cười khổ.
"Đúng đúng đúng, đồng chí công an, chúng tôi đã hỗ trợ bắt người xấu, có được giấy khen không ạ?" Tần Tuyết tiếp lời.
"Được! Lúc đó tôi sẽ nói giúp các cô." Hoắc Vân cười càng rạng rỡ.
Nắm đấm dù mạnh đến đâu, cũng sợ bố mẹ.
Rất nhanh, Tần Hải và Trương Tú Phân nhận được tin báo liền vội vàng đến cục công an.
Đây là lần thứ hai Tần Hải, người nông dân thật thà cả đời, bước chân vào cục công an.
Lần đầu tiên ông chỉ muốn vùi đầu vào ngực trốn đi cho xong, lần này ông lại ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước vào.
Tại sao...
Bởi vì trong điện thoại, công an nói hai cô con gái của ông lần này đã lập công lớn.
Không chỉ trừng trị lưu manh mà còn hỗ trợ triệt phá một băng nhóm chuyên ăn trộm.
Cục công an còn muốn thưởng tiền cho hai chị em!
Lúc Tần Khê khai báo, cô đã cố ý nhắc đến nội dung cuộc nói chuyện của mấy tên kia.
Không ngờ, chỉ một câu nói bâng quơ của cô đã vô tình giúp công an lần ra manh mối của một vụ án khác.
Gần đây, một nhà máy gạch đã hai lần đến trình báo về việc bị mất hơn một nghìn viên gạch.
Sau khi điều tra, ban đầu, công an nhận định đây là một vụ trộm cắp có kế hoạch.
Nhưng sau khi nghe Tần Khê nhắc nhở, họ tiến hành thẩm vấn lại, đám người kia nhanh chóng khai ra toàn bộ sự việc câu kết với người trong nhà máy để trộm gạch.
Thông đồng với người trong nhà máy trộm cắp, thuộc tội danh ăn trộm của công.
"Mẹ." Tần Khê nhìn Trương Tú Phân với vẻ lấy lòng, nhận được một cái liếc mắt cảnh cáo, cô đành im bặt, không dám hó hé gì thêm.
Tần Khê cảm thấy, lửa giận của Trương Tú Phân lúc này chắc cũng phải đến 90% rồi, chỉ cần thêm chút kích thích nữa thôi là sẽ bùng nổ.
Giờ phút này, chỉ có im lặng là vàng, cô tuyệt đối không dám cãi lại hay chống đối.
Ngay lúc hai chị em đang cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, cục công an đã kịp thời đưa đến một tin vui.
Họ nói thưởng tiền, là thật sự thưởng ngay tại chỗ năm mươi tệ.
Năm mươi tệ tiền thưởng khiến Trương Tú Phân cười toe toét.
Cuối cùng Tần Khê cũng bình an vô sự rời khỏi cục công an.
Còn vị bác sĩ vừa rồi bôi thuốc cho cô, đã sớm bị cô ném ra sau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.