Thập Niên 80: Nữ Phụ Mãn Cấp, Trực Tuyến Sửa Mệnh
Chương 21:
Nhị Đinh
25/07/2024
Tần Khê đi qua các quầy hàng trước cửa, càng xem càng cao hứng.
Đồ ăn vặt phần nhiều là đồ ăn vặt đóng gói sẵn, cũng không có loại đồ ăn vặt làm tại chỗ như ở kiếp trước, trong mấy phút ngắn ngủi Tần Khê đã nhìn thấy ít nhất có hơn mười người mua đồ ăn vặt.
"Em ba, Em tư."
Đợi cả buổi, Tần Đào sớm đã nhìn thấy em gái, dặn dò đồng nghiệp một tiếng rồi chạy ra.
"Anh hai..."
Ngữ điệu uyển chuyển, ý tứ làm nũng rõ rành rành.
Tần Đào còn chưa chạy tới gần, đã lấy ra hai hào từ trong túi áo: "Muốn ăn gì, anh hai bao."
"Khoai lang nướng." Tần Tuyết cao hứng giơ tay.
"Đậu phộng rang." Bao Lỵ Lỵ nhỏ giọng nói.
Bao Chí Minh chưa được ăn gì cả nên không hiểu, đảo mắt vài vòng, cuối cùng dừng lại ở trên nước ngọt.
Tần Khê không thèm thuồng, nhưng đối với một trong những món bán chạy nhất là kẹo cay thì cô có chút hứng thú.
Một xu một cây kẹo cay.
Đủ mọi màu sắc, được gắn trên một que tre nhỏ, gần như ai cũng mua một cây ngậm trong miệng.
Giữa cây kẹo là rỗng, chỉ cần cắn nhẹ, vị ngọt của mạch nha giòn tan trong miệng.
"Ăn xong thì về nhà ngay nhé, bên ngoài lạnh đấy."
Tần Đào trả tiền xong liền cầm hộp cơm đi vào phòng bán vé.
Tần Khê liếm môi, trong lòng có một ý tưởng đang dần hình thành.
***
"Tần Đào, đó là em gái cậu à?"
Trong phòng bán vé, Tưởng Kiến Lệ cuối cùng cũng xong việc, lấy hộp cơm ra đặt lên bếp lò.
Tần Đào sờ xuống hộp cơm nóng hổi, dùng khăn bọc lại đặt lên bàn.
"Là hai em gái của tôi."
"Hai cô em gái của cậu thật xinh đẹp, sau này không biết phải có bao nhiêu người đến mai mối đây."
Nhìn qua cửa sổ bán vé, Tưởng Kiến Lệ đã nhìn thấy dung mạo của hai cô em gái Tần Khê.
Một người thanh lệ thoát tục, một người xinh đẹp động lòng người.
Đều là mỹ nhân.
"Đúng vậy, em gái thứ ba của tôi nấu ăn rất ngon." Tần Đào chú ý đến đồ ăn hơn.
Trong lòng Tưởng Kiến Lệ cười thầm Tần Đào ham ăn, ngược lại muốn xem thử anh mang món ngon gì đến.
Nước canh cá trắng như tuyết sôi sùng sục, trong hộp cơm khác một nửa là cơm trắng, một nửa là rau xanh xào.
Mùi canh cá nhanh chóng lan tỏa trong phòng bán vé nhỏ hẹp.
Tưởng Kiến Lệ không nhịn được nuốt nước miếng.
Canh cá trắng như tuyết, điểm xuyết vài miếng đậu hũ, thêm chút màu xanh của hành lá, sắc hương vị đều đủ cả.
Có thể nấu canh cá trắng như vậy, Tưởng Kiến Lệ tin là tay nghề của Tần Khê rất khá.
"Chị Tưởng ăn thử chút đi?"
"Để tôi đi mượn cái bát, ăn thử chút canh cá."
Canh cá không hề tanh, thậm chí trong vị ngọt còn có chút thanh, thịt cá mềm tan trong miệng.
Trong đó ngon nhất phải kể đến đậu hũ, miếng đậu hũ ngấm đầy nước canh, cắn một miếng, hương vị tràn ngập trong khoang miệng.
"Chỉ với tay nghề nấu canh cá này, chị giới thiệu cho em gái cậu một đối tượng nhé?"
Mọi người đều nói nhìn người phải tinh tế, Tưởng Kiến Lệ hôm nay chính là có suy nghĩ như vậy.
Tần Khê xinh đẹp, lại còn nấu ăn ngon, chắc chắn là một cô gái cẩn thận và kiên nhẫn.
Không kiên nhẫn thì không thể hầm canh cá ngon như vậy được.
"Người thường tôi cũng chẳng muốn giới thiệu, cậu thanh niên đó là họ hàng xa của tôi, tuổi còn trẻ đã là phó đội trưởng đội cảnh sát, anh nói xem có phải tiền đồ vô lượng hay không..."
Tần Đào có chút há hốc.
Tưởng Kiến Lệ càng nói càng cảm thấy hai người xứng đôi.
"Cậu ấy tên là Hoắc Vân, đẹp trai phong độ, người nhà đều là cán bộ quân đội, không biết bao nhiêu cô gái theo đuổi, muốn người mai mối đấy! Chắc chắn là hợp với em gái anh."
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói ngoài mặt, trong lòng chị ta vẫn cho rằng gia thế hai nhà chênh lệch rất xa.
Nếu như cô gái không đủ ưu tú, chị ta chắc chắn không dám cả gan làm mối cho hai người.
Nói xong nhìn Tần Đào không nói một lời, vẻ mặt có chút gượng gạo.
"Chẳng lẽ anh còn chê cháu tôi?"
Tần Đào bất đắc dĩ, đưa tay chỉ Tần Khê đang ăn kẹo, vui vẻ: "Em gái tôi mới mười bảy tuổi, vẫn chưa đến tuổi yêu đương."
Tưởng Kiến Lệ: "..."
Kết hôn với cô bé mười bảy tuổi... Đây chính là phạm pháp.
"Thật sự là đáng tiếc."
Nghe Tưởng Kiến Lệ lầm bầm, Tần Đào uống một ngụm canh cá, trong lòng không hề tiếc nuối.
Em gái anh sau này muốn tự mình làm bà chủ, sao có thể sớm bàn chuyện cưới xin.
Tần Hải tin chắc mình có thể trở thành bố của bà chủ.
Còn Tần Đào... thì kiên định sau này mình sẽ có một cô em gái doanh nhân bản lĩnh như trong phim nước ngoài.
Tần Khê chỉ nghĩ làm sao để bày hàng kiếm chút tiền tiêu vặt:...
***
Gần Tết, trong khu tập thể đồng thời xảy ra hai chuyện vui.
Chuyện thứ nhất là vợ chồng Lưu Khoa nhận nuôi một bé gái.
Bé gái vừa tròn hai tuổi, tóc vàng hoe thưa thớt, răng cửa vì tập đi bị ngã gãy mất một chiếc, nói chuyện ngọng nghịu.
Nhưng hai vợ chồng yêu thương con hết mực.
Suốt ngày bế bồng trên tay, vợ chồng thay phiên nhau xin nghỉ mấy ngày liền để chăm con, bất đắc dĩ mới phải tìm người trông trẻ.
Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng lại tìm đến Tần Khê.
Đồ ăn vặt phần nhiều là đồ ăn vặt đóng gói sẵn, cũng không có loại đồ ăn vặt làm tại chỗ như ở kiếp trước, trong mấy phút ngắn ngủi Tần Khê đã nhìn thấy ít nhất có hơn mười người mua đồ ăn vặt.
"Em ba, Em tư."
Đợi cả buổi, Tần Đào sớm đã nhìn thấy em gái, dặn dò đồng nghiệp một tiếng rồi chạy ra.
"Anh hai..."
Ngữ điệu uyển chuyển, ý tứ làm nũng rõ rành rành.
Tần Đào còn chưa chạy tới gần, đã lấy ra hai hào từ trong túi áo: "Muốn ăn gì, anh hai bao."
"Khoai lang nướng." Tần Tuyết cao hứng giơ tay.
"Đậu phộng rang." Bao Lỵ Lỵ nhỏ giọng nói.
Bao Chí Minh chưa được ăn gì cả nên không hiểu, đảo mắt vài vòng, cuối cùng dừng lại ở trên nước ngọt.
Tần Khê không thèm thuồng, nhưng đối với một trong những món bán chạy nhất là kẹo cay thì cô có chút hứng thú.
Một xu một cây kẹo cay.
Đủ mọi màu sắc, được gắn trên một que tre nhỏ, gần như ai cũng mua một cây ngậm trong miệng.
Giữa cây kẹo là rỗng, chỉ cần cắn nhẹ, vị ngọt của mạch nha giòn tan trong miệng.
"Ăn xong thì về nhà ngay nhé, bên ngoài lạnh đấy."
Tần Đào trả tiền xong liền cầm hộp cơm đi vào phòng bán vé.
Tần Khê liếm môi, trong lòng có một ý tưởng đang dần hình thành.
***
"Tần Đào, đó là em gái cậu à?"
Trong phòng bán vé, Tưởng Kiến Lệ cuối cùng cũng xong việc, lấy hộp cơm ra đặt lên bếp lò.
Tần Đào sờ xuống hộp cơm nóng hổi, dùng khăn bọc lại đặt lên bàn.
"Là hai em gái của tôi."
"Hai cô em gái của cậu thật xinh đẹp, sau này không biết phải có bao nhiêu người đến mai mối đây."
Nhìn qua cửa sổ bán vé, Tưởng Kiến Lệ đã nhìn thấy dung mạo của hai cô em gái Tần Khê.
Một người thanh lệ thoát tục, một người xinh đẹp động lòng người.
Đều là mỹ nhân.
"Đúng vậy, em gái thứ ba của tôi nấu ăn rất ngon." Tần Đào chú ý đến đồ ăn hơn.
Trong lòng Tưởng Kiến Lệ cười thầm Tần Đào ham ăn, ngược lại muốn xem thử anh mang món ngon gì đến.
Nước canh cá trắng như tuyết sôi sùng sục, trong hộp cơm khác một nửa là cơm trắng, một nửa là rau xanh xào.
Mùi canh cá nhanh chóng lan tỏa trong phòng bán vé nhỏ hẹp.
Tưởng Kiến Lệ không nhịn được nuốt nước miếng.
Canh cá trắng như tuyết, điểm xuyết vài miếng đậu hũ, thêm chút màu xanh của hành lá, sắc hương vị đều đủ cả.
Có thể nấu canh cá trắng như vậy, Tưởng Kiến Lệ tin là tay nghề của Tần Khê rất khá.
"Chị Tưởng ăn thử chút đi?"
"Để tôi đi mượn cái bát, ăn thử chút canh cá."
Canh cá không hề tanh, thậm chí trong vị ngọt còn có chút thanh, thịt cá mềm tan trong miệng.
Trong đó ngon nhất phải kể đến đậu hũ, miếng đậu hũ ngấm đầy nước canh, cắn một miếng, hương vị tràn ngập trong khoang miệng.
"Chỉ với tay nghề nấu canh cá này, chị giới thiệu cho em gái cậu một đối tượng nhé?"
Mọi người đều nói nhìn người phải tinh tế, Tưởng Kiến Lệ hôm nay chính là có suy nghĩ như vậy.
Tần Khê xinh đẹp, lại còn nấu ăn ngon, chắc chắn là một cô gái cẩn thận và kiên nhẫn.
Không kiên nhẫn thì không thể hầm canh cá ngon như vậy được.
"Người thường tôi cũng chẳng muốn giới thiệu, cậu thanh niên đó là họ hàng xa của tôi, tuổi còn trẻ đã là phó đội trưởng đội cảnh sát, anh nói xem có phải tiền đồ vô lượng hay không..."
Tần Đào có chút há hốc.
Tưởng Kiến Lệ càng nói càng cảm thấy hai người xứng đôi.
"Cậu ấy tên là Hoắc Vân, đẹp trai phong độ, người nhà đều là cán bộ quân đội, không biết bao nhiêu cô gái theo đuổi, muốn người mai mối đấy! Chắc chắn là hợp với em gái anh."
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói ngoài mặt, trong lòng chị ta vẫn cho rằng gia thế hai nhà chênh lệch rất xa.
Nếu như cô gái không đủ ưu tú, chị ta chắc chắn không dám cả gan làm mối cho hai người.
Nói xong nhìn Tần Đào không nói một lời, vẻ mặt có chút gượng gạo.
"Chẳng lẽ anh còn chê cháu tôi?"
Tần Đào bất đắc dĩ, đưa tay chỉ Tần Khê đang ăn kẹo, vui vẻ: "Em gái tôi mới mười bảy tuổi, vẫn chưa đến tuổi yêu đương."
Tưởng Kiến Lệ: "..."
Kết hôn với cô bé mười bảy tuổi... Đây chính là phạm pháp.
"Thật sự là đáng tiếc."
Nghe Tưởng Kiến Lệ lầm bầm, Tần Đào uống một ngụm canh cá, trong lòng không hề tiếc nuối.
Em gái anh sau này muốn tự mình làm bà chủ, sao có thể sớm bàn chuyện cưới xin.
Tần Hải tin chắc mình có thể trở thành bố của bà chủ.
Còn Tần Đào... thì kiên định sau này mình sẽ có một cô em gái doanh nhân bản lĩnh như trong phim nước ngoài.
Tần Khê chỉ nghĩ làm sao để bày hàng kiếm chút tiền tiêu vặt:...
***
Gần Tết, trong khu tập thể đồng thời xảy ra hai chuyện vui.
Chuyện thứ nhất là vợ chồng Lưu Khoa nhận nuôi một bé gái.
Bé gái vừa tròn hai tuổi, tóc vàng hoe thưa thớt, răng cửa vì tập đi bị ngã gãy mất một chiếc, nói chuyện ngọng nghịu.
Nhưng hai vợ chồng yêu thương con hết mực.
Suốt ngày bế bồng trên tay, vợ chồng thay phiên nhau xin nghỉ mấy ngày liền để chăm con, bất đắc dĩ mới phải tìm người trông trẻ.
Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng lại tìm đến Tần Khê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.