Thập Niên 80: Nữ Phụ Mãn Cấp, Trực Tuyến Sửa Mệnh
Chương 42:
Nhị Đinh
25/07/2024
Hơn nữa, trong lòng Tần Hải còn một lý do nữa nhưng ông không tiện nói ra.
Khí chất của một người không thể che giấu, chỉ cần nhìn qua là biết gia thế của Hoắc Vân và Lê Thư Thanh không tầm thường, gia cảnh hai bên không môn đăng hộ đối, tốt nhất là nên hạn chế qua lại.
Tần Khê không ngờ bố cô lại nghĩ xa đến vậy.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là ngày mai con đến cục cảnh sát hỏi ý kiến đồng chí Hoắc, nếu anh ấy cảm thấy không tiện thì chúng ta mua ít hoa quả đóng hộp đến cảm ơn."
"Mẹ cho con hai tệ, mua loại nào ngon ngon một chút." Trương Tú Phân hào phóng nói.
Tần Hải len lén nháy mắt với hai con gái, Tần Tuyết lập tức vỗ tay, reo lên: "Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời! Mẹ vừa xinh đẹp lại hào phóng!"
Tần Khê thầm lắc đầu.
Nếu Trương Tú Phân biết trong tay cô đang giữ tám mươi tệ bồi thường của Chu Bảo Sơn thì không biết bà có nhảy dựng lên hay không.
Tuy nhiên, mấy ngày nay, bà không hề hỏi han gì đến chuyện tiền bạc, điều này chứng tỏ bà không hề biết trong nhà đang có bao nhiêu tiền.
Bà chỉ lo kiếm tiền, còn lại chi tiêu thế nào bà không mấy khi để ý.
***
Trận mưa đông vừa dứt chưa được hai ngày thì tuyết lại rơi.
Ban đầu, tuyết rơi lất phất, không lớn cũng không dày. Khi Tần Khê ra khỏi nhà, bông tuyết bay bay trong gió, càng lúc càng dày đặc.
Cả con đường nhanh chóng chìm trong sắc trắng xóa, tầm nhìn chỉ còn vài mét.
Tần Khê bước đi chậm rãi, mặt vùi trong khăn quàng cổ, hai tay đút túi áo, vành tai đã đỏ ửng vì lạnh.
Huyện Thọ Bắc tuy được xem là miền Nam nhưng mùa đông lạnh không thua kém gì miền Bắc.
Cứ đến cuối tháng Giêng, nơi đây lại có một trận tuyết lớn. Sau trận tuyết rơi dày đặc kéo dài vài ngày, nắng ấm sẽ trở lại, tuyết tan gần hết.
Ngay sau đó, đất trời như bước vào mùa xuân, muôn vật sinh sôi, nảy nở.
Vì vậy, người dân huyện Thọ Bắc không có trang phục chống rét chuyên dụng như người miền Bắc, họ chỉ có thể dựa vào sưởi ấm để vượt qua những ngày lạnh giá nhất.
Giữa trời tuyết trắng xóa, Tần Khê là người đi đường duy nhất trên con đường này.
Kỳ thật, Tần Khê lúc này cũng không lạnh đến thế, cô thậm chí còn có thời gian thưởng thức bông tuyết ngưng kết trên lông mi.
Sau khi xuyên không, Tần Khê không chỉ có sức lực lớn đến kinh người, mà tố chất thân thể cũng tốt hơn kiếp trước không biết bao nhiêu lần.
"Sao lại đến bệnh viện rồi?"
Không biết có phải do tuyết rơi dày đặc làm lạc đường hay không, mà thứ xuất hiện trước mắt Tần Khê lại là bảng hiệu Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố.
Cục Cảnh sát và bệnh viện nằm ở hai đầu đường, theo lý mà nói, không nên đi nhầm đường mới đúng.
Nhưng Tần Khê lại đi nhầm, còn bị y tá phụ trách đăng ký trong đại sảnh nhìn thấy bóng dáng cô đơn trong tuyết.
"Em gái, bên ngoài tuyết lớn, vào đây trốn tuyết đi em."
Tần Khê chỉ do dự hai giây, gật đầu đi vào.
"Em đi nhầm đường phải không?"
Chỉ nhìn Tần Khê đứng đó, Hồ Lệ đã đoán ra cô gái nhỏ này nhất định là đi nhầm đường.
Hàng năm, cứ đến mùa đông tuyết rơi dày đặc là y như rằng sẽ gặp phải người qua đường bị gió tuyết làm mờ mắt, đi nhầm hướng.
Vừa bước vào cửa bệnh viện, hơi nóng phả vào mặt, chỉ vài giây đã làm tan chảy hết tuyết đọng trên đầu Tần Khê.
"Lại gần lò sưởi cho ấm đi em, nhìn tóc ướt hết cả rồi kìa, mùa đông không thể để bị lạnh, về già sẽ khổ đấy."
"Cảm ơn chị." Tần Khê cười, nói lời cảm ơn.
"Tuyết rơi lớn như vậy, em còn định đến nhà ai chơi à?"
Tần Khê xách hai túi lưới, bên trong có hoa quả và điểm tâm được gói trong giấy đỏ.
Mọi người đi thăm hỏi người thân, khách khứa đều có thói quen tặng quà như vậy.
Tần Khê nhận lấy cốc nước ấm Hồ Lệ đưa, khom lưng lấy từ trong túi ra một quả táo: "Chị ơi, hôm nay em cảm ơn chị nhiều lắm, nếu không em lại phải quay lại mất."
Nếu như không phải người y tá tốt bụng này gọi giật lại, có lẽ cô đã quay về rồi.
"Khách sáo làm gì, nhìn em còn trẻ, gọi chị là chị Hồ được rồi."
Hồ Lệ một tay đẩy quả táo về, tay kia thì lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc khăn mặt.
"Em không chê thì lau tóc đi."
Tần Khê nở nụ cười rạng rỡ, nhận lấy khăn mặt, tháo bím tóc ra, lau những giọt nước tuyết còn đọng trên tóc.
Trong lòng Hồ Lệ bỗng thốt lên một tiếng "Ôi chao".
Cô gái này xinh thật đấy...
Đôi mắt trong veo, sáng ngời, khi cười lên, đáy mắt như có hàng vạn vì sao lấp lánh, gương mặt trái xoan đúng chuẩn, làn da thì trắng trẻo, mịn màng.
"Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Vừa hay Hồ Lệ có một cậu em trai ruột vừa tròn hai mươi, tuy ngoại hình chỉ tạm được, nhưng lại là người rất kiên định, nằm trong lứa sinh viên đầu tiên thi đại học sau khi kỳ thi này được khôi phục cách đây hai năm.
Cộng thêm điểm này nữa thì rất xứng với cô gái nhỏ này.
Hơn nữa, Hồ Lệ dám chắc chắn cậu em trai ngốc nghếch nhà mình sẽ đồng ý ngay tắp lự.
"Dạ còn mấy tháng nữa là em tròn mười tám tuổi ạ."
Còn mấy tháng nữa... tròn mười tám.
Khí chất của một người không thể che giấu, chỉ cần nhìn qua là biết gia thế của Hoắc Vân và Lê Thư Thanh không tầm thường, gia cảnh hai bên không môn đăng hộ đối, tốt nhất là nên hạn chế qua lại.
Tần Khê không ngờ bố cô lại nghĩ xa đến vậy.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là ngày mai con đến cục cảnh sát hỏi ý kiến đồng chí Hoắc, nếu anh ấy cảm thấy không tiện thì chúng ta mua ít hoa quả đóng hộp đến cảm ơn."
"Mẹ cho con hai tệ, mua loại nào ngon ngon một chút." Trương Tú Phân hào phóng nói.
Tần Hải len lén nháy mắt với hai con gái, Tần Tuyết lập tức vỗ tay, reo lên: "Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời! Mẹ vừa xinh đẹp lại hào phóng!"
Tần Khê thầm lắc đầu.
Nếu Trương Tú Phân biết trong tay cô đang giữ tám mươi tệ bồi thường của Chu Bảo Sơn thì không biết bà có nhảy dựng lên hay không.
Tuy nhiên, mấy ngày nay, bà không hề hỏi han gì đến chuyện tiền bạc, điều này chứng tỏ bà không hề biết trong nhà đang có bao nhiêu tiền.
Bà chỉ lo kiếm tiền, còn lại chi tiêu thế nào bà không mấy khi để ý.
***
Trận mưa đông vừa dứt chưa được hai ngày thì tuyết lại rơi.
Ban đầu, tuyết rơi lất phất, không lớn cũng không dày. Khi Tần Khê ra khỏi nhà, bông tuyết bay bay trong gió, càng lúc càng dày đặc.
Cả con đường nhanh chóng chìm trong sắc trắng xóa, tầm nhìn chỉ còn vài mét.
Tần Khê bước đi chậm rãi, mặt vùi trong khăn quàng cổ, hai tay đút túi áo, vành tai đã đỏ ửng vì lạnh.
Huyện Thọ Bắc tuy được xem là miền Nam nhưng mùa đông lạnh không thua kém gì miền Bắc.
Cứ đến cuối tháng Giêng, nơi đây lại có một trận tuyết lớn. Sau trận tuyết rơi dày đặc kéo dài vài ngày, nắng ấm sẽ trở lại, tuyết tan gần hết.
Ngay sau đó, đất trời như bước vào mùa xuân, muôn vật sinh sôi, nảy nở.
Vì vậy, người dân huyện Thọ Bắc không có trang phục chống rét chuyên dụng như người miền Bắc, họ chỉ có thể dựa vào sưởi ấm để vượt qua những ngày lạnh giá nhất.
Giữa trời tuyết trắng xóa, Tần Khê là người đi đường duy nhất trên con đường này.
Kỳ thật, Tần Khê lúc này cũng không lạnh đến thế, cô thậm chí còn có thời gian thưởng thức bông tuyết ngưng kết trên lông mi.
Sau khi xuyên không, Tần Khê không chỉ có sức lực lớn đến kinh người, mà tố chất thân thể cũng tốt hơn kiếp trước không biết bao nhiêu lần.
"Sao lại đến bệnh viện rồi?"
Không biết có phải do tuyết rơi dày đặc làm lạc đường hay không, mà thứ xuất hiện trước mắt Tần Khê lại là bảng hiệu Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố.
Cục Cảnh sát và bệnh viện nằm ở hai đầu đường, theo lý mà nói, không nên đi nhầm đường mới đúng.
Nhưng Tần Khê lại đi nhầm, còn bị y tá phụ trách đăng ký trong đại sảnh nhìn thấy bóng dáng cô đơn trong tuyết.
"Em gái, bên ngoài tuyết lớn, vào đây trốn tuyết đi em."
Tần Khê chỉ do dự hai giây, gật đầu đi vào.
"Em đi nhầm đường phải không?"
Chỉ nhìn Tần Khê đứng đó, Hồ Lệ đã đoán ra cô gái nhỏ này nhất định là đi nhầm đường.
Hàng năm, cứ đến mùa đông tuyết rơi dày đặc là y như rằng sẽ gặp phải người qua đường bị gió tuyết làm mờ mắt, đi nhầm hướng.
Vừa bước vào cửa bệnh viện, hơi nóng phả vào mặt, chỉ vài giây đã làm tan chảy hết tuyết đọng trên đầu Tần Khê.
"Lại gần lò sưởi cho ấm đi em, nhìn tóc ướt hết cả rồi kìa, mùa đông không thể để bị lạnh, về già sẽ khổ đấy."
"Cảm ơn chị." Tần Khê cười, nói lời cảm ơn.
"Tuyết rơi lớn như vậy, em còn định đến nhà ai chơi à?"
Tần Khê xách hai túi lưới, bên trong có hoa quả và điểm tâm được gói trong giấy đỏ.
Mọi người đi thăm hỏi người thân, khách khứa đều có thói quen tặng quà như vậy.
Tần Khê nhận lấy cốc nước ấm Hồ Lệ đưa, khom lưng lấy từ trong túi ra một quả táo: "Chị ơi, hôm nay em cảm ơn chị nhiều lắm, nếu không em lại phải quay lại mất."
Nếu như không phải người y tá tốt bụng này gọi giật lại, có lẽ cô đã quay về rồi.
"Khách sáo làm gì, nhìn em còn trẻ, gọi chị là chị Hồ được rồi."
Hồ Lệ một tay đẩy quả táo về, tay kia thì lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc khăn mặt.
"Em không chê thì lau tóc đi."
Tần Khê nở nụ cười rạng rỡ, nhận lấy khăn mặt, tháo bím tóc ra, lau những giọt nước tuyết còn đọng trên tóc.
Trong lòng Hồ Lệ bỗng thốt lên một tiếng "Ôi chao".
Cô gái này xinh thật đấy...
Đôi mắt trong veo, sáng ngời, khi cười lên, đáy mắt như có hàng vạn vì sao lấp lánh, gương mặt trái xoan đúng chuẩn, làn da thì trắng trẻo, mịn màng.
"Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Vừa hay Hồ Lệ có một cậu em trai ruột vừa tròn hai mươi, tuy ngoại hình chỉ tạm được, nhưng lại là người rất kiên định, nằm trong lứa sinh viên đầu tiên thi đại học sau khi kỳ thi này được khôi phục cách đây hai năm.
Cộng thêm điểm này nữa thì rất xứng với cô gái nhỏ này.
Hơn nữa, Hồ Lệ dám chắc chắn cậu em trai ngốc nghếch nhà mình sẽ đồng ý ngay tắp lự.
"Dạ còn mấy tháng nữa là em tròn mười tám tuổi ạ."
Còn mấy tháng nữa... tròn mười tám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.