Chương 48: Không chấp nhận để anh ta nhìn vợ mình
Đào Tử Tô
18/09/2022
Nghiên: trả 1 cmt :)) sau chương này mình chỉ trả những cmt trên 5 chữ thôi nhé :(( mấu bạn cứ chấm hóng vầy chắc full truyện luôn ớ, mỗi ngày trả tối đa 5 chương cmt để tránh trường hợp các dịch giả chạy hụt hơi cũng không đủ để trả :((
======
Giữa mày Chu Bình An nhăn lại, hoàn toàn không ngờ tới Tạ Tri Viễn lại sẽ vì Sơn Trà mà một chút cũng không màng nhiều năm tình nghĩa quê nhà của hai người, vội la lên: “Em cứ thế mà nghe theo lời vợ sao? Một người đàn ông mà chẳng lẽ ngay cả chút chủ kiến của mình cũng không có sao?”
Tạ Tri Viễn không chút nghĩ ngợi: “Cô ấy là vợ của em, em không nghe cô ấy thì nghe ai, anh đi về đi, trong thôn nhiều người như thế, nếu thật sự có chuyện gì, sẽ có người giúp đỡ.”
Chu Bình An: “Em…”
Anh ta càng thêm cảm thấy Sơn Trà chính là một con hồ ly tinh quyến rũ người, đầu tiên là câu hồn anh ta, lại nhắm vào Tạ Tri Viễn, khiến cho anh vì cô nói gì nghe nấy, thần hồn điên đảo, nếu là người khác còn chưa tính, vì sao lại là Tạ Tri Viễn chứ?
Anh ta lại nhìn nhìn bộ váy mới trên người Sơn Trà, nghĩ thầm: Coi trọng thì như thế nào chứ? Thôn Tam Tuyền này có ai không biết Tạ Tri Viễn là một thằng nhóc nghèo, lấy trình độ tiêu xài lãng phí như vậy của Sơn Trà, cuộc sống của hai người bọn lại có thể trụ được bao lâu? Chỉ sợ đến lúc đó Tạ Tri Viễn có đem mình bán đi cũng không đủ cho Sơn Trà tiêu mất.
Vậy thì cuộc sống của hai người này sao có thể trụ được lâu dài chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ phải ly hôn mà thôi.
Chu Bình An nghĩ đến đây, bèn nở nụ cười.
“Được rồi, nếu các em không muốn, vậy thì coi như anh chưa nói gì.”
Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, chờ Tạ Tri Viễn nuôi không nổi Sơn Trà, không nuông chiều nổi cô nữa, sẽ có lúc phải nhờ anh ta thôi.
Chu Bình An vừa đi, Sơn Trà liền nhíu mày mềm giọng nói: “Em không thích anh ta.”
Cũng không phải hoàn toàn là bởi vì Tưởng Ngọc Trân, mà là bản thân Chu Bình An này khiến cho cô rất không thoải mái, tuy rằng mắng rồi hạ bệ anh ta đều là hai mẹ con Triệu Xuân Hoa nói, nhưng ở trong lòng Sơn Trà, Chu Bình An nhìn cũng không phải là người tốt gì.
Tạ Tri Viễn vừa nghe cô nói như thế, nhanh chóng tiến lên đi giữ chặt tay Sơn Trà nói: “Vậy sau này anh sẽ không nói chuyện với anh ta nữa.”
Anh và Chu Bình An tuy rằng là hàng xóm, nhưng từ nhỏ đến lớn giao thoa cũng không nhiều, dù sao tuổi tác của hai người chênh lệch cũng không ít, lúc Chu Bình An hai mươi tuổi kết hôn lần đầu, Tạ Tri Viễn vẫn còn là một cậu nhóc mười hai mười ba tuổi, sau đó anh ta lại đi tham gia quân ngũ, càng là ngay cả mặt cũng không thấy.
Mẹ của Chu Bình An là một người dữ dằn, bởi vì sau khi Chu Bình An tham gia quân ngũ, điều kiện trong nhà tốt lên, tầm mắt cũng cao, toàn bộ thôn Tam Tuyền bà ta để mắt thì càng không có mấy hộ, càng đừng nói đến “thằng nhóc nghèo” Tạ Tri Viễn nổi tiếng gần xa này.
Cũng chính là lần này Chu Bình An trở về, phát hiện Tạ Tri Viễn đã trưởng thành chín chắn, lúc này mới mang theo nói nói mấy câu, có chuyện gì thì có thể gọi anh ta giúp một chút.
Có điều có một chuyện, Tạ Tri Viễn cũng rất cảm ơn anh ta, bởi vì nếu không có anh ta, anh cũng sẽ không gặp được Sơn Trà, nhưng điều này cũng không đại biểu là anh mặc kệ cho Chu Bình An ngắm vợ của mình, Sơn Trà đã là của anh, bất kể là ai mơ ước cô, anh cũng đều tuyệt đối không đồng ý.
Tạ Tri Viễn tỏ thái độ làm Sơn Trà cười rộ lên: “Được.”
Tóm lại đôi vợ chồng này tự bám lấy nhau, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt bọn họ nữa mới là tốt nhất.
Đợi đến khi dưa hấu cũng đã lạnh được kha khá, Tạ Tri Viễn vớt nó từ trong giếng ra, ôm vào trong phòng bếp lấy dao bổ.
Nước sơn tuyền làm cho vỏ dưa hấu càng thêm xanh tươi, ngâm trong nước giếng cả trưa, lạnh đến tận ruột, hoa văn trên vỏ cũng càng thêm đậm. Dao vừa bổ xuống, chưa cần dùng sức đã tự nứt thành hai nửa, vỏ mỏng ruột hồng nước dưa bắn tung tóe.
Sơn Trà trước nay chưa từng nhớ mùi vị của dưa hấu đến như thế, Tạ Tri Viễn bổ mấy nhát đã xắt xong quả dưa hấu, cầm lấy một miếng đưa tới bên miệng Sơn Trà.
“Nếm thử đi.”
Sơn Trà cắn một miếng, ngọt giống như mật, còn mát lạnh giải nhiệt cực kỳ.
“Ăn ngon thật, dưa hấu nhà chú Cát Căn còn nhiều không? Em muốn mua thêm hai quả nữa, đưa sang cho bà Lưu một quả.”
Một quả đưa cho bà Lưu, quả còn lại đợi đi lên trấn trên thì đưa cho Vương Ái Hồng.
Tuy rằng Tạ Tri Viễn chưa từng nghe Sơn Trà nói về chuyện của mình và nhà họ Tưởng, nhưng anh vừa nhìn là đã nhận ra, Tưởng Ngọc Trân không phải là một người chị kế tốt, Triệu Xuân Hoa cũng không phải là một người mẹ kế tốt, nếu không thì lấy phẩm chất của Sơn Trà, sao có thể có thanh danh kém như vậy ở vịnh Thanh Thủy được chứ, anh đoán, chắc chắn là do Triệu Xuân Hoa giở trò.
Về phần người cha vợ Tưởng Vệ Quốc của anh, câu cửa miệng nói có mẹ kế thì sẽ có cha kế, anh có thể tưởng tượng được tình cảnh ở nhà của Sơn Trà là như thế nào, nếu không thì cũng sẽ không giao cho bà mối Trần đến nhà họ Tưởng cầu hôn, mà anh ta cũng chưa nói nói gì, Triệu Xuân Hoa đã vui mừng gả Sơn Trà cho anh, càng thêm chứng minh tình cảnh ở nhà của Sơn Trà.
Có lẽ cũng chỉ có bà Lưu mới là người duy nhất thiệt lòng đối xử tốt với Sơn Trà.
Tạ Tri Viễn nghĩ rồi gật đầu: “Được, đợi lát nữa anh sẽ đi mua.”
Buổi tối, Sơn Trà nói với Tạ Tri Viễn về chuyện Lý Thu Vân đặt mua nội y của cô, tuy là trấn định như Tạ Tri Viễn, cũng không khỏi vì cái giá này mà lắp bắp kinh hãi.
Anh đã sống một mình biết bao nhiêu năm, ngoại trừ Sơn Trà ra thì các cô gái khác đều không hề liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái, dĩ nhiên cũng không hề biết nội y này vậy mà lại đắt như thế. Ngay cả trên người Sơn Trà mặc, anh cũng không mặt dày mà nhìn chằm chằm xem nhiều, cũng sợ mình nhìn nhiều thì buổi tối sẽ ngủ không yên.
Giật mình xong, trong lòng anh lại dâng lên một trận sóng nhiệt trào ra, vợ của anh còn giỏi hơn anh tưởng tượng nữa, một tháng cô kiếm được còn nhiều hơn cả công nhân trên trấn!
“Em thật là giỏi!” Tạ Tri Viễn tự đáy lòng mà nói với Sơn Trà.
Đầy mắt của anh là mê luyến, ánh mắt cực nóng như là muốn cháy, Sơn Trà vốn còn lo lắng anh nghe xong lời này trong lòng sẽ không thoải mái, bây giờ đã hoàn toàn yên tâm rồi.
Xem ra Tạ Tri Viễn không phải là kiểu người chủ nghĩa đàn ông không chấp nhận việc vợ mình giỏi hơn mình.
Cô biết chiến trường của Tạ Tri Viễn không ở nơi này, nhưng bản thân Tạ Tri Viễn lại không hề hay biết.
“Có điều một tháng năm mươi bộ cũng không phải là số lượng nhỏ, một mình em liệu có vội quá không?”
Tạ Tri Viễn xót Sơn Trà, nhưng với việc này anh dốt đặc cán mai, cũng thật sự là giúp không được gì.
Sơn Trà trả lời: “Em còn đang muốn hỏi anh một chút, trong thôn chúng ta, có nhà ai có máy may không?”
Tạ Tri Viễn nghĩ nghĩ: “Có, nhà thím Vương ở thôn đông, nhà Hỉ Muội ở đầu tây, với cả có nhà chị Nhị Cải nữa.”
Địa thế của thôn Tam Tuyền bằng phẳng hơn là vịnh Thanh Thủy, tuy rằng đại bộ phận cũng đều là dựa địa bàn kia ăn cơm, nhưng điều kiện trong nhà đều tốt hơn vịnh Thanh Thủy một chút, có máy may cũng nhiều nhà có hơn.
Ngón tay thon dài của Sơn Trà ở trên cằm điểm điểm: “Bây giờ nếu thật ra không có nhiều người như vậy, chờ ký hợp đồng xong, anh giúp em hẹn gặp mấy người đi, em muốn tìm một người thích hợp, giao chút việc linh hoạt cho người ta làm.”
Một tháng năm mươi bộ không phải là Sơn Trà không làm một mình được, nhưng mà cô không muốn, bởi vì quá mệt mỏi, bởi vậy lúc cô đồng ý với Lý Thu Vân cũng đã nghĩ kỹ rồi, sẽ ở trong thôn tìm nhà có máy may, mỗi ngày trả cho chút tiền lương mời cô ấy đến giúp cô làm việc.
Chủ ý này Tạ Tri Viễn cũng không ý kiến, anh vốn dĩ cũng cảm thấy Sơn Trà làm một mình nhiều như vậy thì sẽ rất mệt mỏi.
“Được.”
======
Giữa mày Chu Bình An nhăn lại, hoàn toàn không ngờ tới Tạ Tri Viễn lại sẽ vì Sơn Trà mà một chút cũng không màng nhiều năm tình nghĩa quê nhà của hai người, vội la lên: “Em cứ thế mà nghe theo lời vợ sao? Một người đàn ông mà chẳng lẽ ngay cả chút chủ kiến của mình cũng không có sao?”
Tạ Tri Viễn không chút nghĩ ngợi: “Cô ấy là vợ của em, em không nghe cô ấy thì nghe ai, anh đi về đi, trong thôn nhiều người như thế, nếu thật sự có chuyện gì, sẽ có người giúp đỡ.”
Chu Bình An: “Em…”
Anh ta càng thêm cảm thấy Sơn Trà chính là một con hồ ly tinh quyến rũ người, đầu tiên là câu hồn anh ta, lại nhắm vào Tạ Tri Viễn, khiến cho anh vì cô nói gì nghe nấy, thần hồn điên đảo, nếu là người khác còn chưa tính, vì sao lại là Tạ Tri Viễn chứ?
Anh ta lại nhìn nhìn bộ váy mới trên người Sơn Trà, nghĩ thầm: Coi trọng thì như thế nào chứ? Thôn Tam Tuyền này có ai không biết Tạ Tri Viễn là một thằng nhóc nghèo, lấy trình độ tiêu xài lãng phí như vậy của Sơn Trà, cuộc sống của hai người bọn lại có thể trụ được bao lâu? Chỉ sợ đến lúc đó Tạ Tri Viễn có đem mình bán đi cũng không đủ cho Sơn Trà tiêu mất.
Vậy thì cuộc sống của hai người này sao có thể trụ được lâu dài chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ phải ly hôn mà thôi.
Chu Bình An nghĩ đến đây, bèn nở nụ cười.
“Được rồi, nếu các em không muốn, vậy thì coi như anh chưa nói gì.”
Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, chờ Tạ Tri Viễn nuôi không nổi Sơn Trà, không nuông chiều nổi cô nữa, sẽ có lúc phải nhờ anh ta thôi.
Chu Bình An vừa đi, Sơn Trà liền nhíu mày mềm giọng nói: “Em không thích anh ta.”
Cũng không phải hoàn toàn là bởi vì Tưởng Ngọc Trân, mà là bản thân Chu Bình An này khiến cho cô rất không thoải mái, tuy rằng mắng rồi hạ bệ anh ta đều là hai mẹ con Triệu Xuân Hoa nói, nhưng ở trong lòng Sơn Trà, Chu Bình An nhìn cũng không phải là người tốt gì.
Tạ Tri Viễn vừa nghe cô nói như thế, nhanh chóng tiến lên đi giữ chặt tay Sơn Trà nói: “Vậy sau này anh sẽ không nói chuyện với anh ta nữa.”
Anh và Chu Bình An tuy rằng là hàng xóm, nhưng từ nhỏ đến lớn giao thoa cũng không nhiều, dù sao tuổi tác của hai người chênh lệch cũng không ít, lúc Chu Bình An hai mươi tuổi kết hôn lần đầu, Tạ Tri Viễn vẫn còn là một cậu nhóc mười hai mười ba tuổi, sau đó anh ta lại đi tham gia quân ngũ, càng là ngay cả mặt cũng không thấy.
Mẹ của Chu Bình An là một người dữ dằn, bởi vì sau khi Chu Bình An tham gia quân ngũ, điều kiện trong nhà tốt lên, tầm mắt cũng cao, toàn bộ thôn Tam Tuyền bà ta để mắt thì càng không có mấy hộ, càng đừng nói đến “thằng nhóc nghèo” Tạ Tri Viễn nổi tiếng gần xa này.
Cũng chính là lần này Chu Bình An trở về, phát hiện Tạ Tri Viễn đã trưởng thành chín chắn, lúc này mới mang theo nói nói mấy câu, có chuyện gì thì có thể gọi anh ta giúp một chút.
Có điều có một chuyện, Tạ Tri Viễn cũng rất cảm ơn anh ta, bởi vì nếu không có anh ta, anh cũng sẽ không gặp được Sơn Trà, nhưng điều này cũng không đại biểu là anh mặc kệ cho Chu Bình An ngắm vợ của mình, Sơn Trà đã là của anh, bất kể là ai mơ ước cô, anh cũng đều tuyệt đối không đồng ý.
Tạ Tri Viễn tỏ thái độ làm Sơn Trà cười rộ lên: “Được.”
Tóm lại đôi vợ chồng này tự bám lấy nhau, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt bọn họ nữa mới là tốt nhất.
Đợi đến khi dưa hấu cũng đã lạnh được kha khá, Tạ Tri Viễn vớt nó từ trong giếng ra, ôm vào trong phòng bếp lấy dao bổ.
Nước sơn tuyền làm cho vỏ dưa hấu càng thêm xanh tươi, ngâm trong nước giếng cả trưa, lạnh đến tận ruột, hoa văn trên vỏ cũng càng thêm đậm. Dao vừa bổ xuống, chưa cần dùng sức đã tự nứt thành hai nửa, vỏ mỏng ruột hồng nước dưa bắn tung tóe.
Sơn Trà trước nay chưa từng nhớ mùi vị của dưa hấu đến như thế, Tạ Tri Viễn bổ mấy nhát đã xắt xong quả dưa hấu, cầm lấy một miếng đưa tới bên miệng Sơn Trà.
“Nếm thử đi.”
Sơn Trà cắn một miếng, ngọt giống như mật, còn mát lạnh giải nhiệt cực kỳ.
“Ăn ngon thật, dưa hấu nhà chú Cát Căn còn nhiều không? Em muốn mua thêm hai quả nữa, đưa sang cho bà Lưu một quả.”
Một quả đưa cho bà Lưu, quả còn lại đợi đi lên trấn trên thì đưa cho Vương Ái Hồng.
Tuy rằng Tạ Tri Viễn chưa từng nghe Sơn Trà nói về chuyện của mình và nhà họ Tưởng, nhưng anh vừa nhìn là đã nhận ra, Tưởng Ngọc Trân không phải là một người chị kế tốt, Triệu Xuân Hoa cũng không phải là một người mẹ kế tốt, nếu không thì lấy phẩm chất của Sơn Trà, sao có thể có thanh danh kém như vậy ở vịnh Thanh Thủy được chứ, anh đoán, chắc chắn là do Triệu Xuân Hoa giở trò.
Về phần người cha vợ Tưởng Vệ Quốc của anh, câu cửa miệng nói có mẹ kế thì sẽ có cha kế, anh có thể tưởng tượng được tình cảnh ở nhà của Sơn Trà là như thế nào, nếu không thì cũng sẽ không giao cho bà mối Trần đến nhà họ Tưởng cầu hôn, mà anh ta cũng chưa nói nói gì, Triệu Xuân Hoa đã vui mừng gả Sơn Trà cho anh, càng thêm chứng minh tình cảnh ở nhà của Sơn Trà.
Có lẽ cũng chỉ có bà Lưu mới là người duy nhất thiệt lòng đối xử tốt với Sơn Trà.
Tạ Tri Viễn nghĩ rồi gật đầu: “Được, đợi lát nữa anh sẽ đi mua.”
Buổi tối, Sơn Trà nói với Tạ Tri Viễn về chuyện Lý Thu Vân đặt mua nội y của cô, tuy là trấn định như Tạ Tri Viễn, cũng không khỏi vì cái giá này mà lắp bắp kinh hãi.
Anh đã sống một mình biết bao nhiêu năm, ngoại trừ Sơn Trà ra thì các cô gái khác đều không hề liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái, dĩ nhiên cũng không hề biết nội y này vậy mà lại đắt như thế. Ngay cả trên người Sơn Trà mặc, anh cũng không mặt dày mà nhìn chằm chằm xem nhiều, cũng sợ mình nhìn nhiều thì buổi tối sẽ ngủ không yên.
Giật mình xong, trong lòng anh lại dâng lên một trận sóng nhiệt trào ra, vợ của anh còn giỏi hơn anh tưởng tượng nữa, một tháng cô kiếm được còn nhiều hơn cả công nhân trên trấn!
“Em thật là giỏi!” Tạ Tri Viễn tự đáy lòng mà nói với Sơn Trà.
Đầy mắt của anh là mê luyến, ánh mắt cực nóng như là muốn cháy, Sơn Trà vốn còn lo lắng anh nghe xong lời này trong lòng sẽ không thoải mái, bây giờ đã hoàn toàn yên tâm rồi.
Xem ra Tạ Tri Viễn không phải là kiểu người chủ nghĩa đàn ông không chấp nhận việc vợ mình giỏi hơn mình.
Cô biết chiến trường của Tạ Tri Viễn không ở nơi này, nhưng bản thân Tạ Tri Viễn lại không hề hay biết.
“Có điều một tháng năm mươi bộ cũng không phải là số lượng nhỏ, một mình em liệu có vội quá không?”
Tạ Tri Viễn xót Sơn Trà, nhưng với việc này anh dốt đặc cán mai, cũng thật sự là giúp không được gì.
Sơn Trà trả lời: “Em còn đang muốn hỏi anh một chút, trong thôn chúng ta, có nhà ai có máy may không?”
Tạ Tri Viễn nghĩ nghĩ: “Có, nhà thím Vương ở thôn đông, nhà Hỉ Muội ở đầu tây, với cả có nhà chị Nhị Cải nữa.”
Địa thế của thôn Tam Tuyền bằng phẳng hơn là vịnh Thanh Thủy, tuy rằng đại bộ phận cũng đều là dựa địa bàn kia ăn cơm, nhưng điều kiện trong nhà đều tốt hơn vịnh Thanh Thủy một chút, có máy may cũng nhiều nhà có hơn.
Ngón tay thon dài của Sơn Trà ở trên cằm điểm điểm: “Bây giờ nếu thật ra không có nhiều người như vậy, chờ ký hợp đồng xong, anh giúp em hẹn gặp mấy người đi, em muốn tìm một người thích hợp, giao chút việc linh hoạt cho người ta làm.”
Một tháng năm mươi bộ không phải là Sơn Trà không làm một mình được, nhưng mà cô không muốn, bởi vì quá mệt mỏi, bởi vậy lúc cô đồng ý với Lý Thu Vân cũng đã nghĩ kỹ rồi, sẽ ở trong thôn tìm nhà có máy may, mỗi ngày trả cho chút tiền lương mời cô ấy đến giúp cô làm việc.
Chủ ý này Tạ Tri Viễn cũng không ý kiến, anh vốn dĩ cũng cảm thấy Sơn Trà làm một mình nhiều như vậy thì sẽ rất mệt mỏi.
“Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.