Thập Niên 80: Nữ Thanh Niên Trí Thức Yếu Đuối Nuôi Nhóc Con Ở Nông Thôn
Chương 5: Đòi Nợ
Đan Song Đích Đan
19/06/2024
Cuối cùng Lý Quyên vẫn nhận hai hào kia.
Lưu Lâm Lâm ở bên cạnh nói móc mỉa: “Chăm sóc cô ta một thời gian cũng không phải không có lợi ích gì, bảo sao cô chạy tới chạy lui nhiệt tình như vậy.”
Mặt Lý Quyên đỏ bừng: “Tôi không có!”
Tống Vi liếc nhìn Lưu Lâm Lâm: “Nhà cô ở ven biển à mà quản rộng thế? Đây là chuyện của tôi với Lý tri thức, có liên quan gì đến cô sao?”
Lưu Lâm Lâm “Choang” một tiếng, ném cái nồi lên bếp: “Tống Vi, ý cô là sao? Hơn nữa tôi đang nói chuyện với Lý Quyên, cô ấy còn chưa nói gì thì cô xen vào làm gì?”
Lý Quyên: “Hai cô đừng cãi nhau nữa.”
Lưu Lâm Lâm: “Nhảy sông vào bệnh viện một chuyến, xem ra còn khiến cô lên mặt rồi, cô không nói được nữa hay sao?”
Lý Quyên vội vàng giải thích: “Lưu Lâm Lâm, cô đừng nói nữa. Tống Vi cô ấy không phải nhảy sông, cô ấy chỉ là không cẩn thận rơi xuống sông thôi.”
Bởi vì những lời giải thích của Tống Vi trên xe bò rất logic, suy cho cùng nếu đổi lại là cô ấy, bỏ ra nhiều thứ như vậy cho La Nghiệp Thành mà không có hồi báo thì cô ấy cũng sẽ không cam tâm.
Lưu Lâm Lâm cười nhạo: “Chỉ cần cô nói sao thì là vậy à? Ai mà không biết Tống Vi theo đuổi La tri thức đến mức không cần mặt mũi. Nhưng rồi cô ta đột nhiên nghe nói anh ấy sắp kết hôn với người khác, cho nên đau lòng nhảy sông cũng là chuyện bình thường, dù sao có những người da mặt dày như vậy mà.”
Tống Vi: “Tôi có mặt dày hay không thì không biết, nhưng tôi biết cô rất mặt dày đấy. Tôi và tên cặn bã La Nghiệp Thành dù sao cũng đến từ một nơi, có chút quan hệ.”
“Nhưng cô thì khác, nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc La Nghiệp Thành và Khương Tiểu Uyển hẹn hò, cô cũng đã tặng đồ cho anh ta vài lần, thật sự coi người khác là kẻ ngốc, mù hết rồi hay sao?”
Lưu Lâm Lâm rõ ràng là kẻ nóng nảy, bị Tống Vi nói vài câu đã tức giận đến mức mất khôn, lập tức lao về phía cô, định ra tay đánh người.
“Tống Vi, đồ tiện nhân!”
Ồ, muốn đánh nhau à?
Cô hoạt động tay chân, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Quyên nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lưu Lâm Lâm, sau đó nhẹ nhàng hất cô ta ra ngoài.
Lý Quyên: !!!
Cô ấy cứ tưởng người chịu thiệt sẽ là Tống Vi, dù sao trông cô rất yếu ớt.
Cảnh tượng này vừa hay bị nhóm thanh niên tri thức đi làm về nhìn thấy.
Tống Vi liếc nhìn bọn họ một cái, không quan tâm.
“Rõ ràng là cô ra tay trước.”
Lưu Lâm Lâm bị ngã sấp mặt xuống đất, đập vào mũi. Cô ta đau đến mức kêu lên thảm thiết miệng không ngừng mắng chửi.
Nhóm thanh niên tri thức phản ứng lại, vội vàng chạy tới ngăn cản: “Tống Vi, hai người đang làm gì vậy?”
La Nghiệp Thành vội vàng đỡ Lưu Lâm Lâm đang nằm trên đất dậy, sau đó nhìn Tống Vi nói: “Sao cô có thể đánh người chứ?”
Lưu Lâm Lâm che mặt trừng mắt nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.
Tống Vi cười lạnh một tiếng, trực tiếp lườm cô ta một cái: “La Nghiệp Thành, anh không chỉ cặn bã mà mắt cũng mù luôn rồi, mắt của anh mọc trên đầu chó à? Không thấy là cô ta muốn đánh tôi sao?”
“Cô…”
La Nghiệp Thành hoàn toàn không ngờ Tống Vi lại nói chuyện với mình như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Vậy cô cũng không thể ra tay độc ác như vậy!”
“Ít nói nhảm, tôi không chỉ muốn đánh cô ta, tôi còn muốn đánh anh nữa. La Nghiệp Thành mau trả lại những tấm tem phiếu trước kia anh đã lấy của tôi đi, chiếm hời của tôi nhiều như vậy, quay đầu lại đi hẹn hò với người phụ nữ khác, anh thật sự coi tôi là kẻ ngu sao?”
Sắc mặt La Nghiệp Thành trở nên khó coi: “Tống Vi, cô đừng làm loạn nữa, cô vừa mới xuất viện, cần nghỉ ngơi, mau đi…”
“Bây giờ tôi thông báo cho anh là muốn nể mặt anh, đừng ép tôi làm ầm ĩ lên vào ngày cưới của anh và Khương Tiểu Uyển, đến lúc đó ai cũng mất mặt.”
La Nghiệp Thành không ngờ Tống Vi lại nói thẳng ra những lời này trước mặt mọi người.
Anh ta sa sầm mặt muốn phản bác nhưng Tống Vi căn bản không cho anh ta cơ hội.
“La Nghiệp Thành, tôi có giấy vay nợ tem phiếu xe đạp đây này!”
Cô nhìn La Nghiệp Thành với vẻ mặt lạnh lùng.
Lưu Lâm Lâm ở bên cạnh nói móc mỉa: “Chăm sóc cô ta một thời gian cũng không phải không có lợi ích gì, bảo sao cô chạy tới chạy lui nhiệt tình như vậy.”
Mặt Lý Quyên đỏ bừng: “Tôi không có!”
Tống Vi liếc nhìn Lưu Lâm Lâm: “Nhà cô ở ven biển à mà quản rộng thế? Đây là chuyện của tôi với Lý tri thức, có liên quan gì đến cô sao?”
Lưu Lâm Lâm “Choang” một tiếng, ném cái nồi lên bếp: “Tống Vi, ý cô là sao? Hơn nữa tôi đang nói chuyện với Lý Quyên, cô ấy còn chưa nói gì thì cô xen vào làm gì?”
Lý Quyên: “Hai cô đừng cãi nhau nữa.”
Lưu Lâm Lâm: “Nhảy sông vào bệnh viện một chuyến, xem ra còn khiến cô lên mặt rồi, cô không nói được nữa hay sao?”
Lý Quyên vội vàng giải thích: “Lưu Lâm Lâm, cô đừng nói nữa. Tống Vi cô ấy không phải nhảy sông, cô ấy chỉ là không cẩn thận rơi xuống sông thôi.”
Bởi vì những lời giải thích của Tống Vi trên xe bò rất logic, suy cho cùng nếu đổi lại là cô ấy, bỏ ra nhiều thứ như vậy cho La Nghiệp Thành mà không có hồi báo thì cô ấy cũng sẽ không cam tâm.
Lưu Lâm Lâm cười nhạo: “Chỉ cần cô nói sao thì là vậy à? Ai mà không biết Tống Vi theo đuổi La tri thức đến mức không cần mặt mũi. Nhưng rồi cô ta đột nhiên nghe nói anh ấy sắp kết hôn với người khác, cho nên đau lòng nhảy sông cũng là chuyện bình thường, dù sao có những người da mặt dày như vậy mà.”
Tống Vi: “Tôi có mặt dày hay không thì không biết, nhưng tôi biết cô rất mặt dày đấy. Tôi và tên cặn bã La Nghiệp Thành dù sao cũng đến từ một nơi, có chút quan hệ.”
“Nhưng cô thì khác, nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc La Nghiệp Thành và Khương Tiểu Uyển hẹn hò, cô cũng đã tặng đồ cho anh ta vài lần, thật sự coi người khác là kẻ ngốc, mù hết rồi hay sao?”
Lưu Lâm Lâm rõ ràng là kẻ nóng nảy, bị Tống Vi nói vài câu đã tức giận đến mức mất khôn, lập tức lao về phía cô, định ra tay đánh người.
“Tống Vi, đồ tiện nhân!”
Ồ, muốn đánh nhau à?
Cô hoạt động tay chân, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Quyên nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lưu Lâm Lâm, sau đó nhẹ nhàng hất cô ta ra ngoài.
Lý Quyên: !!!
Cô ấy cứ tưởng người chịu thiệt sẽ là Tống Vi, dù sao trông cô rất yếu ớt.
Cảnh tượng này vừa hay bị nhóm thanh niên tri thức đi làm về nhìn thấy.
Tống Vi liếc nhìn bọn họ một cái, không quan tâm.
“Rõ ràng là cô ra tay trước.”
Lưu Lâm Lâm bị ngã sấp mặt xuống đất, đập vào mũi. Cô ta đau đến mức kêu lên thảm thiết miệng không ngừng mắng chửi.
Nhóm thanh niên tri thức phản ứng lại, vội vàng chạy tới ngăn cản: “Tống Vi, hai người đang làm gì vậy?”
La Nghiệp Thành vội vàng đỡ Lưu Lâm Lâm đang nằm trên đất dậy, sau đó nhìn Tống Vi nói: “Sao cô có thể đánh người chứ?”
Lưu Lâm Lâm che mặt trừng mắt nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.
Tống Vi cười lạnh một tiếng, trực tiếp lườm cô ta một cái: “La Nghiệp Thành, anh không chỉ cặn bã mà mắt cũng mù luôn rồi, mắt của anh mọc trên đầu chó à? Không thấy là cô ta muốn đánh tôi sao?”
“Cô…”
La Nghiệp Thành hoàn toàn không ngờ Tống Vi lại nói chuyện với mình như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Vậy cô cũng không thể ra tay độc ác như vậy!”
“Ít nói nhảm, tôi không chỉ muốn đánh cô ta, tôi còn muốn đánh anh nữa. La Nghiệp Thành mau trả lại những tấm tem phiếu trước kia anh đã lấy của tôi đi, chiếm hời của tôi nhiều như vậy, quay đầu lại đi hẹn hò với người phụ nữ khác, anh thật sự coi tôi là kẻ ngu sao?”
Sắc mặt La Nghiệp Thành trở nên khó coi: “Tống Vi, cô đừng làm loạn nữa, cô vừa mới xuất viện, cần nghỉ ngơi, mau đi…”
“Bây giờ tôi thông báo cho anh là muốn nể mặt anh, đừng ép tôi làm ầm ĩ lên vào ngày cưới của anh và Khương Tiểu Uyển, đến lúc đó ai cũng mất mặt.”
La Nghiệp Thành không ngờ Tống Vi lại nói thẳng ra những lời này trước mặt mọi người.
Anh ta sa sầm mặt muốn phản bác nhưng Tống Vi căn bản không cho anh ta cơ hội.
“La Nghiệp Thành, tôi có giấy vay nợ tem phiếu xe đạp đây này!”
Cô nhìn La Nghiệp Thành với vẻ mặt lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.