Thập Niên 80: Phòng Bếp Nhà Tôi Thông Hiện Đại
Chương 15: Em Gái 3
Dữu Tô
06/08/2022
“Không có việc gì, em vừa sắp xếp lại các vật dụng cá nhân chợt nhớ ra vẫn chưa kịp mang quà cho chị nên vội mang lên đây.”
Úy Nam vừa nói vừa lấy nấm hương và hộp cơm đưa cho Ngụy Thu Hà.
“Ôi chao, mang quà biếu đến làm gì! Với chị mà cũng khách khí như vậy sao? Đi xa lại mang theo mấy thứ này chắc là không ít phiền toái!”
“Một chút tâm ý, chị đừng ghét bỏ nhé.” Úy Nam có chút ngượng ngùng nói.
“Đồ tốt như vậy sao có thể ghét bỏ cơ chứ.”
Ngụy Thu Hà vừa nói vừa dẫn Uý Nam vào nhà: “Em vào nhà ngồi đi, chị đi rót cho em cốc nước.”
“Không cần đâu chị, em lên đây là còn có chuyện muốn hỏi chị.”
“Chuyện gì, em cứ nói đi.”
Nghe Úy Nam nói có việc cần hỏi, Ngụy Thu Hà liền dừng bước.
“Chị có biết Tiểu Bội hiện tại ở đâu không? Vì sao em đã trở về được một thời gian rồi nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy con bé?”
Úy Nam không vòng vo mà trực tiếp hỏi.
“Tiểu Bội bị ba em đưa về quê rồi, em không biết sao? Sau khi mẹ em vừa qua đời, ông ta đã đưa Tiểu Bội về quê, lúc ấy sở dĩ bọn chị đánh nhau với ông ta một phần cũng là vì lý do này. Đúng thật không phải là người mà!”
“Khi đó Tiểu Bội mới hơn ba tuổi thì ăn được bao nhiêu cơ chứ? Sao phải vì tiết kiệm lương thực mà đưa con bé về nông thôn? Ở nông thôn khổ như vậy, bà nội em lại là mụ đàn bà điêu ngoa, ai biết con bé về đó sẽ chịu tội gì? Chị còn nghĩ là em biết chuyện này. Dù thế nào thì đó cũng là em gái em, ít nhiều gì cũng phải viết thư nói cho em chuyện này chứ?”
Úy Nam lắc đầu: “Cái gì ông ta cũng không nói với em, đến nỗi tin tức mẹ em qua đời ông ta vẫn luôn giấu giếm.”
“Thật không bằng cầm thú!” Ngụy Thu Hà hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ông ta không nói cho em biết tin tức mẹ em qua đời, có lẽ là vì sợ em quay về tranh giành vị trí công tác với chị họ Úy Tĩnh. Nhưng ông ta gạt em về chuyện Tiểu Bội để làm gì? Đúng rồi, hẳn là ông ta cũng sợ sau khi em biết chuyện sẽ quay về đánh nhau với ông ta.”
Ngụy Thu Hà thở dài: “Thật ra hôm nay chị vẫn luôn muốn hỏi em có định đón Tiểu Bội về hay không? Thời điểm tổ chức lễ truy điệu cho ba em, bà nội em cũng dẫn con bé đến.”
“Trông con bé thật sự rất đáng thương! Nhưng xem tình hình lúc sáng của em nên chị cũng không hỏi, định qua vài ngày nữa sẽ hỏi em. Không nghĩ đến em lại chạy lên đây hỏi chuyện này.”
“Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện rồi, không dối gạt chị, đến giờ đầu óc của em vẫn còn choáng váng, hoàn toàn quên mất chuyện liên quan đến Tiểu Bội. Vừa rồi em lấy sổ hộ khẩu ra mới đột nhiên nhớ ra. Em nhất định sẽ đón con bé về. Em chỉ có một đứa em gái, làm thế nào cũng không thể để con bé bị Vương Tam Hoa tra tấn!”
“Phải đón về! Đúng là nên đón con bé về!”
Nghe Úy Nam nói vậy, Ngụy Thu Hà gật đầu thật mạnh, chứng tỏ bản thân cũng đồng ý.
Thật ra trước đây cô ấy rất lo lắng.
Thời điểm Úy Nam xuống nông thôn, Úy Bội còn chưa đến nửa tuổi, hai chị em có thể có tình cảm gì?
Hiện tại, Úy Nam vừa trở về còn không lo được cho bản thân, không có việc làm, không có thu nhập, thậm chí đến sinh hoạt phí của bản thân cũng là một vấn đề nan giải.
Nếu Úy Nam xem Úy Bội như gánh nặng không muốn đón về thì cũng không ai có thể nói được gì.
Nhưng cô lại không làm vậy.
Thật là đứa nhỏ tốt bụng, giống như sư phụ.
Ngụy Thu Hà nhìn Úy Nam với ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Úy Nam không biết Ngụy Thu Hà đang nghĩ gì, cô lên tiếng hỏi: “Chị, chiều nay em đến nhà máy với chị nhé? Không biết như vậy có làm phiền chị không?”
“Em định đến nhà máy để làm gì?” Ngụy Thu Hà có chút giật mình.
“Em muốn đích thân đến phòng tài vụ để tìm hiểu xem ba em nợ nhà máy bao nhiêu tiền, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra những chuyện gì. Mặt khác, nếu có thể em muốn lấy lại phần tiền còn thừa, để tránh đêm dài lắm mộng.”
Nghe được bốn chữ “đêm dài lắm mộng”, Ngụy Thu Hà đột nhiên ngẩn ra.
Sau đó liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này tốt nhất vẫn là em đích thân đến đó hỏi thử xem sao. Hôm nay bà nội em làm ầm ĩ trong bệnh viện, lúc trở về không biết lại nghĩ ra ý tưởng xấu gì nữa! Nhất định phải nhanh chóng lấy tiền về, đây là việc nên làm!”
Nếu Ngụy Thu Hà cũng nghĩ vậy thì không còn gì để nói, hai người hẹn nhau đến giờ làm việc vào buổi chiều sẽ cùng nhau đi đến phòng tài vụ của xưởng dệt.
Úy Nam vừa nói vừa lấy nấm hương và hộp cơm đưa cho Ngụy Thu Hà.
“Ôi chao, mang quà biếu đến làm gì! Với chị mà cũng khách khí như vậy sao? Đi xa lại mang theo mấy thứ này chắc là không ít phiền toái!”
“Một chút tâm ý, chị đừng ghét bỏ nhé.” Úy Nam có chút ngượng ngùng nói.
“Đồ tốt như vậy sao có thể ghét bỏ cơ chứ.”
Ngụy Thu Hà vừa nói vừa dẫn Uý Nam vào nhà: “Em vào nhà ngồi đi, chị đi rót cho em cốc nước.”
“Không cần đâu chị, em lên đây là còn có chuyện muốn hỏi chị.”
“Chuyện gì, em cứ nói đi.”
Nghe Úy Nam nói có việc cần hỏi, Ngụy Thu Hà liền dừng bước.
“Chị có biết Tiểu Bội hiện tại ở đâu không? Vì sao em đã trở về được một thời gian rồi nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy con bé?”
Úy Nam không vòng vo mà trực tiếp hỏi.
“Tiểu Bội bị ba em đưa về quê rồi, em không biết sao? Sau khi mẹ em vừa qua đời, ông ta đã đưa Tiểu Bội về quê, lúc ấy sở dĩ bọn chị đánh nhau với ông ta một phần cũng là vì lý do này. Đúng thật không phải là người mà!”
“Khi đó Tiểu Bội mới hơn ba tuổi thì ăn được bao nhiêu cơ chứ? Sao phải vì tiết kiệm lương thực mà đưa con bé về nông thôn? Ở nông thôn khổ như vậy, bà nội em lại là mụ đàn bà điêu ngoa, ai biết con bé về đó sẽ chịu tội gì? Chị còn nghĩ là em biết chuyện này. Dù thế nào thì đó cũng là em gái em, ít nhiều gì cũng phải viết thư nói cho em chuyện này chứ?”
Úy Nam lắc đầu: “Cái gì ông ta cũng không nói với em, đến nỗi tin tức mẹ em qua đời ông ta vẫn luôn giấu giếm.”
“Thật không bằng cầm thú!” Ngụy Thu Hà hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ông ta không nói cho em biết tin tức mẹ em qua đời, có lẽ là vì sợ em quay về tranh giành vị trí công tác với chị họ Úy Tĩnh. Nhưng ông ta gạt em về chuyện Tiểu Bội để làm gì? Đúng rồi, hẳn là ông ta cũng sợ sau khi em biết chuyện sẽ quay về đánh nhau với ông ta.”
Ngụy Thu Hà thở dài: “Thật ra hôm nay chị vẫn luôn muốn hỏi em có định đón Tiểu Bội về hay không? Thời điểm tổ chức lễ truy điệu cho ba em, bà nội em cũng dẫn con bé đến.”
“Trông con bé thật sự rất đáng thương! Nhưng xem tình hình lúc sáng của em nên chị cũng không hỏi, định qua vài ngày nữa sẽ hỏi em. Không nghĩ đến em lại chạy lên đây hỏi chuyện này.”
“Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện rồi, không dối gạt chị, đến giờ đầu óc của em vẫn còn choáng váng, hoàn toàn quên mất chuyện liên quan đến Tiểu Bội. Vừa rồi em lấy sổ hộ khẩu ra mới đột nhiên nhớ ra. Em nhất định sẽ đón con bé về. Em chỉ có một đứa em gái, làm thế nào cũng không thể để con bé bị Vương Tam Hoa tra tấn!”
“Phải đón về! Đúng là nên đón con bé về!”
Nghe Úy Nam nói vậy, Ngụy Thu Hà gật đầu thật mạnh, chứng tỏ bản thân cũng đồng ý.
Thật ra trước đây cô ấy rất lo lắng.
Thời điểm Úy Nam xuống nông thôn, Úy Bội còn chưa đến nửa tuổi, hai chị em có thể có tình cảm gì?
Hiện tại, Úy Nam vừa trở về còn không lo được cho bản thân, không có việc làm, không có thu nhập, thậm chí đến sinh hoạt phí của bản thân cũng là một vấn đề nan giải.
Nếu Úy Nam xem Úy Bội như gánh nặng không muốn đón về thì cũng không ai có thể nói được gì.
Nhưng cô lại không làm vậy.
Thật là đứa nhỏ tốt bụng, giống như sư phụ.
Ngụy Thu Hà nhìn Úy Nam với ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Úy Nam không biết Ngụy Thu Hà đang nghĩ gì, cô lên tiếng hỏi: “Chị, chiều nay em đến nhà máy với chị nhé? Không biết như vậy có làm phiền chị không?”
“Em định đến nhà máy để làm gì?” Ngụy Thu Hà có chút giật mình.
“Em muốn đích thân đến phòng tài vụ để tìm hiểu xem ba em nợ nhà máy bao nhiêu tiền, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra những chuyện gì. Mặt khác, nếu có thể em muốn lấy lại phần tiền còn thừa, để tránh đêm dài lắm mộng.”
Nghe được bốn chữ “đêm dài lắm mộng”, Ngụy Thu Hà đột nhiên ngẩn ra.
Sau đó liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này tốt nhất vẫn là em đích thân đến đó hỏi thử xem sao. Hôm nay bà nội em làm ầm ĩ trong bệnh viện, lúc trở về không biết lại nghĩ ra ý tưởng xấu gì nữa! Nhất định phải nhanh chóng lấy tiền về, đây là việc nên làm!”
Nếu Ngụy Thu Hà cũng nghĩ vậy thì không còn gì để nói, hai người hẹn nhau đến giờ làm việc vào buổi chiều sẽ cùng nhau đi đến phòng tài vụ của xưởng dệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.