Thập Niên 80: Quả Phụ Và Góa Vợ
Chương 25:
A Phì A
20/02/2023
Thủy Thanh nhìn có điểm tâm có chút kích động, cô không thể cùng nữ chủ tranh đoạt, rốt cuộc có hào quang của nữ chính, nếu cùng nữ chính bán đồ ăn sáng giống nhau, kia khẳng định đoạt mất công việc của nữ chính, cho nên cô nghĩ bản thân có thể bán cơm hộp, cô lúc trước đọc qua tiểu thuyết niên đại, rất nhiều nữ chính xuyên qua đây, cũng đều đi đến công trường bên kia bán cơm hộp, cũng có thể kiếm tiền.
Tay nghề nấu cơm của cô cũng không tồi, ít nhất hai ngày này Thời Trầm đều khen ngon.
Thủy Thanh cảm thấy tìm một công việc một tháng nhiều lắm cũng chỉ kiếm được mấy chục đồng mà còn rất mệt, còn không bằng tự mình gây dựng sự nghiệp, nếu bán tốt, một ngày liền được mấy chục đồng.
Cô không muốn làm thuê cho người khác, ở thế giới hiện thực vì làm việc cho người khác nên không có biện pháp gây dựng sự nghiệp, nhưng là đây là niên đại những năm 80, cô muốn thử xem.
Thủy Thanh đã quyết định phải làm cái gì, Thời Trầm mang cô đi cửa hàng bách hóa mua đồ, nói phải mua cho cô mấy cái váy.
Thủy Thanh cảm thấy mình có đủ váy, nói không cần, “Không cần, anh tự mua cho mình hai bộ quần áo là được, anh mua cho em làm gì? Em có nhiều váy rồi, mỗi ngày đều mặc váy, em không cần.”
Thời Trầm: “Anh không quan trọng ăn mặc, nói nữa, ở bộ đội mỗi ngày đều mặc quân trang, không cần thiết. Anh có tiền, anh liền mua cho em.
Thủy Thanh thật sự đau đầu, anh nói chỉ mua hai cái váy, kết quả mua không ít, túi lớn túi nhỏ xách ra ngoài.
Tô Vân bán đồ ăn cả buổi sáng hiện tại mới nghỉ ngơi, chuẩn bị đi về, mang theo hai đứa nhỏ đặc biệt khó khăn, vị kia nhà cô ta không muốn giúp cô ta, thời điểm chuẩn bị trở về thì nhìn thấy Thủy Thanh cùng Thời Trầm cách đó không xa.
Hai người dựa gần cùng nhau đi? trên tay xách theo túi lớn túi nhỏ từ cửa hàng bách hóa đi.
Chồng cô ấy tại sao lại sủng cô ấy như vậy? Mua cho cô nhiều đồ như vậy, ngược lại là chồng cô ta...
Cô ta cảm thấy đối lập trong lòng.
Chồng người ta thì sủng vợ, còn chồng mình...chính là một cái thẳng nam.
Cô ta nhớ, thật ra nguyên chủ yêu thầm Thời Trầm.
Hiện tại cô ta có ký ức nguyên chủ, biết nguyên chủ cùng người chồng hiện tại do người trong nhà mai mối.
Kỳ thật người nguyên chủ thích không phải là Chu Quân Kinh, mà là Thời Trầm.
Khi còn trẻ, vẫn luôn ở sau lưng yêu thầm anh, nhưng thời điểm thổ lộ, bị người ta cự tuyệt, người ta nói không thích cô ta, có yêu thích một người, không có cách nào mới có nghe người trong nhà nói, cùng Chu Quân Kinh kết hôn.
Cô ta không biết có phải do còn ký ức chủ hay không, mà khi nhìn nguyên thấy Thời Trầm thế nhưng tim còn đập loạn.
Thời Trầm thoạt nhìn thật là so với Chu Quân Kinh khá hơn nhiều.
Thủy Thanh buổi tối trở về giúp Thời Trầm thu dọn đồ đạc, Thời Trầm nhìn Thủy Thanh có chút luyến tiếc, nghĩ đến ngày mai hai người phải chia lìa, liền khó chịu, mới vừa lấy vợ, không có bao lâu phải chia lìa, anh nhịn không được động tay động chân sờ lên người Thủy Thanh, còn sờ mông cô.
Thủy Thanh cảm thấy anh thật sự biến thái, thu thập đồ đạc mà cũng phải sờ mông cô.
Không cho anh sờ, “Anh đừng nháo, em đang giúp anh thu dọn đồ đạc, ngày mai không phải anh trở về bộ đội sao?”
Thời Trầm còn làm nũng đem đầu vùi trên cổ cô nói: “Không muốn đi bộ đội, chỉ nghĩ ở nhà thao em.”
Nào được nói như vậy, anh làm cái công việc này khẳng định phải quay về, anh quyết định sau khi trở về phải viết báo cáo ngay, để có thể trở về đem cô đi theo cùng.
Thủy Thanh bộ dáng của anh, bị anh chọc cười, người này có phải giống kẹo mạch nha hay không, lúc nào cũng dính người, chỉ cần ở bên nhau cô liền bị anh ôm, này cũng quá xấu hổ đi.
Thủy Thanh mới vừa tắm rửa nhìn
xong, thu thập đồ vật cho anh, còn chút tiền, sợ anh ở bộ đội bên kia yêu cầu dùng đến tiền, nên cô đưa hết tiền cho anh, nhưng anh lại nói không cần, dù sao ở bộ đội cũng không dùng đến tiền, cầm cũng lãng phí, để Thủy Thanh cầm đi mua đồ ăn ngon, không đi làm cũng không sao, cô cứ ở nhà đợi anh trở về là được.
Tay nghề nấu cơm của cô cũng không tồi, ít nhất hai ngày này Thời Trầm đều khen ngon.
Thủy Thanh cảm thấy tìm một công việc một tháng nhiều lắm cũng chỉ kiếm được mấy chục đồng mà còn rất mệt, còn không bằng tự mình gây dựng sự nghiệp, nếu bán tốt, một ngày liền được mấy chục đồng.
Cô không muốn làm thuê cho người khác, ở thế giới hiện thực vì làm việc cho người khác nên không có biện pháp gây dựng sự nghiệp, nhưng là đây là niên đại những năm 80, cô muốn thử xem.
Thủy Thanh đã quyết định phải làm cái gì, Thời Trầm mang cô đi cửa hàng bách hóa mua đồ, nói phải mua cho cô mấy cái váy.
Thủy Thanh cảm thấy mình có đủ váy, nói không cần, “Không cần, anh tự mua cho mình hai bộ quần áo là được, anh mua cho em làm gì? Em có nhiều váy rồi, mỗi ngày đều mặc váy, em không cần.”
Thời Trầm: “Anh không quan trọng ăn mặc, nói nữa, ở bộ đội mỗi ngày đều mặc quân trang, không cần thiết. Anh có tiền, anh liền mua cho em.
Thủy Thanh thật sự đau đầu, anh nói chỉ mua hai cái váy, kết quả mua không ít, túi lớn túi nhỏ xách ra ngoài.
Tô Vân bán đồ ăn cả buổi sáng hiện tại mới nghỉ ngơi, chuẩn bị đi về, mang theo hai đứa nhỏ đặc biệt khó khăn, vị kia nhà cô ta không muốn giúp cô ta, thời điểm chuẩn bị trở về thì nhìn thấy Thủy Thanh cùng Thời Trầm cách đó không xa.
Hai người dựa gần cùng nhau đi? trên tay xách theo túi lớn túi nhỏ từ cửa hàng bách hóa đi.
Chồng cô ấy tại sao lại sủng cô ấy như vậy? Mua cho cô nhiều đồ như vậy, ngược lại là chồng cô ta...
Cô ta cảm thấy đối lập trong lòng.
Chồng người ta thì sủng vợ, còn chồng mình...chính là một cái thẳng nam.
Cô ta nhớ, thật ra nguyên chủ yêu thầm Thời Trầm.
Hiện tại cô ta có ký ức nguyên chủ, biết nguyên chủ cùng người chồng hiện tại do người trong nhà mai mối.
Kỳ thật người nguyên chủ thích không phải là Chu Quân Kinh, mà là Thời Trầm.
Khi còn trẻ, vẫn luôn ở sau lưng yêu thầm anh, nhưng thời điểm thổ lộ, bị người ta cự tuyệt, người ta nói không thích cô ta, có yêu thích một người, không có cách nào mới có nghe người trong nhà nói, cùng Chu Quân Kinh kết hôn.
Cô ta không biết có phải do còn ký ức chủ hay không, mà khi nhìn nguyên thấy Thời Trầm thế nhưng tim còn đập loạn.
Thời Trầm thoạt nhìn thật là so với Chu Quân Kinh khá hơn nhiều.
Thủy Thanh buổi tối trở về giúp Thời Trầm thu dọn đồ đạc, Thời Trầm nhìn Thủy Thanh có chút luyến tiếc, nghĩ đến ngày mai hai người phải chia lìa, liền khó chịu, mới vừa lấy vợ, không có bao lâu phải chia lìa, anh nhịn không được động tay động chân sờ lên người Thủy Thanh, còn sờ mông cô.
Thủy Thanh cảm thấy anh thật sự biến thái, thu thập đồ đạc mà cũng phải sờ mông cô.
Không cho anh sờ, “Anh đừng nháo, em đang giúp anh thu dọn đồ đạc, ngày mai không phải anh trở về bộ đội sao?”
Thời Trầm còn làm nũng đem đầu vùi trên cổ cô nói: “Không muốn đi bộ đội, chỉ nghĩ ở nhà thao em.”
Nào được nói như vậy, anh làm cái công việc này khẳng định phải quay về, anh quyết định sau khi trở về phải viết báo cáo ngay, để có thể trở về đem cô đi theo cùng.
Thủy Thanh bộ dáng của anh, bị anh chọc cười, người này có phải giống kẹo mạch nha hay không, lúc nào cũng dính người, chỉ cần ở bên nhau cô liền bị anh ôm, này cũng quá xấu hổ đi.
Thủy Thanh mới vừa tắm rửa nhìn
xong, thu thập đồ vật cho anh, còn chút tiền, sợ anh ở bộ đội bên kia yêu cầu dùng đến tiền, nên cô đưa hết tiền cho anh, nhưng anh lại nói không cần, dù sao ở bộ đội cũng không dùng đến tiền, cầm cũng lãng phí, để Thủy Thanh cầm đi mua đồ ăn ngon, không đi làm cũng không sao, cô cứ ở nhà đợi anh trở về là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.