Thập Niên 80 Quân Hôn Bảo Bối Của Đại Lão Tàn Tật
Chương 23:
Thiên Thiên Phát Tài Tiểu Pháo Trúc
02/09/2024
Lâm Vị Nhiên bị đánh thức bởi tiếng khóc của một đứa trẻ.
Trên giường không thấy bóng dáng của Chu Văn Dã, cô ngáp dài rồi ngồi dậy, thấy trên đầu giường có một tờ giấy ghi rằng Cung Phiệt đã đẩy anh đi thông kinh mạch.
Cô không khỏi thắc mắc, sao việc điều trị lại phải thần bí như vậy mỗi ngày.
Vừa mặc xong áo bông, tiếng khóc ở cửa càng gấp gáp hơn.
“Hu hu hu... bố ơi... con không phải là sao chổi...”
Lâm Vị Nhiên chưa kịp rửa mặt, mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Nhìn quanh không thấy bóng người nào, cô đang ngạc nhiên thì cúi xuống, thấy một cậu bé mũm mĩm đang ngồi dưới đất, má đỏ ửng vì khóc, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Chị... chị... hu hu, chị là ai, sao chị lại từ nhà chú Chu đi ra?”
Lâm Vị Nhiên bật cười, thằng bé này có ngũ quan rất dễ thương, nhưng lại quá béo, đôi mắt tròn xoe khóc đến sưng húp, mũi còn chảy ra bong bóng nước mũi, mỗi khi nó hít vào, bong bóng nước mũi lại phồng lên xẹp xuống.
“Chị cũng cười em... hu hu hu hu...” Cậu bé mũm mĩm bật khóc to hơn.
Lâm Vị Nhiên lập tức lúng túng, “Không phải đâu, chị cười vì thấy em đáng yêu thôi. Ngoan nào, đừng khóc nữa, chị sẽ cho em đồ ngon, được không?”
Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cậu bé mũm mĩm.
“Hu hu hu... được ạ...”
Một lớn một nhỏ nắm tay nhau vào nhà, cậu bé mũm mĩm lại hỏi về Chu Văn Dã, “Chị đẹp ơi, chú Chu đâu rồi, chị là ai?”
Lâm Vị Nhiên đang lấy kẹo, không trả lời cậu.
Đây là những thứ Chu Văn Dã nhờ Cung Phiệt chuẩn bị, ngoài kẹo còn có cả bánh quy ngoại nhập, Lâm Vị Nhiên chưa đụng đến bao giờ, nhưng giờ cô cũng không quan tâm nhiều, lấy ra để dỗ dành cậu bé.
“Miệng em cũng ngọt lắm đấy, này, cầm lấy mà ăn, ăn rồi thì không được khóc nhè nữa đâu nhé!”
Lâm Vị Nhiên đặt đĩa kẹo màu sắc sặc sỡ trước mặt cậu bé mũm mĩm, khiến đôi mắt cậu sáng rực lên, cậu nhìn Lâm Vị Nhiên rồi lại nhìn đĩa kẹo bánh mà đến cả dịp Tết cũng chưa chắc được thấy, miệng nuốt nước miếng liên tục nhưng lại không dám đưa tay lấy.
“Chị ơi, em không lấy kẹo đâu, cảm ơn chị.”
Lâm Vị Nhiên thấy cậu bé trông như một ông cụ non, không nhịn được xoa xoa má cậu.
Mềm mại và đàn hồi, cảm giác rất tuyệt, “Sao lại không lấy?”
Cậu bé mũm mĩm lộ ra vẻ mặt sợ hãi không phù hợp với tuổi, “Phúc Bảo không được tùy tiện nhận đồ của người khác, người ta sẽ nói Phúc Bảo là sao chổi không có cha...”
Cậu mím môi, mắt đã ngấn nước nhưng lại cố nén không để rơi.
Lâm Vị Nhiên thấy lòng mình thắt lại, dáng vẻ co ro của cậu bé khiến cô nhớ đến cảnh nguyên chủ âm thầm rơi nước mắt.
Một cơn giận bùng lên trong cô.
Vậy là đứa trẻ này ngồi ở cửa khóc cũng là vì bị người ta bắt nạt? Mắng một đứa trẻ vài tuổi bằng những lời như thế này, sao người ta có thể làm vậy được?!
Lâm Vị Nhiên nắm một nắm kẹo, nhét vào túi áo bông của cậu bé, sau đó bóc vỏ một viên kẹo sữa, đưa viên kẹo trắng ngà đến miệng cậu.
“Phúc Bảo chính là Phúc Bảo, người mắng Phúc Bảo mới là kẻ xấu, Phúc Bảo tin lời chị, thì ăn viên kẹo này nhé?”
Cậu bé mũm mĩm muốn nói gì đó, nhưng vừa há miệng đã bị nhét ngay một viên kẹo sữa vào.
Hương vị sữa đậm đà làm cậu không nói nên lời, thậm chí quên cả khóc, chỉ còn đôi má phồng lên vì thích thú.
Lâm Vị Nhiên thuận tay bóc thêm một viên, “Đúng rồi, lần sau nếu ai bắt nạt em, cứ đến tìm chị, chị sẽ giúp em dạy dỗ họ!”
Phúc Bảo gật đầu mạnh.
Lâm Vị Nhiên cũng bóc một viên nhét vào miệng mình. Ở kiếp trước cô không thích đồ ngọt, những thứ có thể ăn được cũng toàn là kẹo sô-cô-la của các thương hiệu hàng đầu, nhưng cơ thể này dường như chưa từng nếm đến đường trắng. Kẹo vừa vào miệng, cô cũng không kìm được mà nhắm mắt tận hưởng.
Hai chị em đang tận hưởng thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Lâm Vị Nhiên thấy cậu bé mũm mĩm bỗng nhiên rụt người lại, chui vào dưới gầm bàn.
“Giang Phúc Mãn! Mày ở đâu mau ra đây! Giang Phúc Mãn sao chổi! Lêu lêu lêu!”
Phúc Bảo trốn dưới bàn, không dám nhìn vào mắt chị gái xinh đẹp này, trẻ con trong khu chẳng đứa nào chơi với cậu, chúng nó đánh cậu, chửi cậu, mẹ cậu vì cậu mà đi cãi nhau với các bà mẹ khác, nhưng lần nào về mẹ cũng khóc.
Trên giường không thấy bóng dáng của Chu Văn Dã, cô ngáp dài rồi ngồi dậy, thấy trên đầu giường có một tờ giấy ghi rằng Cung Phiệt đã đẩy anh đi thông kinh mạch.
Cô không khỏi thắc mắc, sao việc điều trị lại phải thần bí như vậy mỗi ngày.
Vừa mặc xong áo bông, tiếng khóc ở cửa càng gấp gáp hơn.
“Hu hu hu... bố ơi... con không phải là sao chổi...”
Lâm Vị Nhiên chưa kịp rửa mặt, mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Nhìn quanh không thấy bóng người nào, cô đang ngạc nhiên thì cúi xuống, thấy một cậu bé mũm mĩm đang ngồi dưới đất, má đỏ ửng vì khóc, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Chị... chị... hu hu, chị là ai, sao chị lại từ nhà chú Chu đi ra?”
Lâm Vị Nhiên bật cười, thằng bé này có ngũ quan rất dễ thương, nhưng lại quá béo, đôi mắt tròn xoe khóc đến sưng húp, mũi còn chảy ra bong bóng nước mũi, mỗi khi nó hít vào, bong bóng nước mũi lại phồng lên xẹp xuống.
“Chị cũng cười em... hu hu hu hu...” Cậu bé mũm mĩm bật khóc to hơn.
Lâm Vị Nhiên lập tức lúng túng, “Không phải đâu, chị cười vì thấy em đáng yêu thôi. Ngoan nào, đừng khóc nữa, chị sẽ cho em đồ ngon, được không?”
Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cậu bé mũm mĩm.
“Hu hu hu... được ạ...”
Một lớn một nhỏ nắm tay nhau vào nhà, cậu bé mũm mĩm lại hỏi về Chu Văn Dã, “Chị đẹp ơi, chú Chu đâu rồi, chị là ai?”
Lâm Vị Nhiên đang lấy kẹo, không trả lời cậu.
Đây là những thứ Chu Văn Dã nhờ Cung Phiệt chuẩn bị, ngoài kẹo còn có cả bánh quy ngoại nhập, Lâm Vị Nhiên chưa đụng đến bao giờ, nhưng giờ cô cũng không quan tâm nhiều, lấy ra để dỗ dành cậu bé.
“Miệng em cũng ngọt lắm đấy, này, cầm lấy mà ăn, ăn rồi thì không được khóc nhè nữa đâu nhé!”
Lâm Vị Nhiên đặt đĩa kẹo màu sắc sặc sỡ trước mặt cậu bé mũm mĩm, khiến đôi mắt cậu sáng rực lên, cậu nhìn Lâm Vị Nhiên rồi lại nhìn đĩa kẹo bánh mà đến cả dịp Tết cũng chưa chắc được thấy, miệng nuốt nước miếng liên tục nhưng lại không dám đưa tay lấy.
“Chị ơi, em không lấy kẹo đâu, cảm ơn chị.”
Lâm Vị Nhiên thấy cậu bé trông như một ông cụ non, không nhịn được xoa xoa má cậu.
Mềm mại và đàn hồi, cảm giác rất tuyệt, “Sao lại không lấy?”
Cậu bé mũm mĩm lộ ra vẻ mặt sợ hãi không phù hợp với tuổi, “Phúc Bảo không được tùy tiện nhận đồ của người khác, người ta sẽ nói Phúc Bảo là sao chổi không có cha...”
Cậu mím môi, mắt đã ngấn nước nhưng lại cố nén không để rơi.
Lâm Vị Nhiên thấy lòng mình thắt lại, dáng vẻ co ro của cậu bé khiến cô nhớ đến cảnh nguyên chủ âm thầm rơi nước mắt.
Một cơn giận bùng lên trong cô.
Vậy là đứa trẻ này ngồi ở cửa khóc cũng là vì bị người ta bắt nạt? Mắng một đứa trẻ vài tuổi bằng những lời như thế này, sao người ta có thể làm vậy được?!
Lâm Vị Nhiên nắm một nắm kẹo, nhét vào túi áo bông của cậu bé, sau đó bóc vỏ một viên kẹo sữa, đưa viên kẹo trắng ngà đến miệng cậu.
“Phúc Bảo chính là Phúc Bảo, người mắng Phúc Bảo mới là kẻ xấu, Phúc Bảo tin lời chị, thì ăn viên kẹo này nhé?”
Cậu bé mũm mĩm muốn nói gì đó, nhưng vừa há miệng đã bị nhét ngay một viên kẹo sữa vào.
Hương vị sữa đậm đà làm cậu không nói nên lời, thậm chí quên cả khóc, chỉ còn đôi má phồng lên vì thích thú.
Lâm Vị Nhiên thuận tay bóc thêm một viên, “Đúng rồi, lần sau nếu ai bắt nạt em, cứ đến tìm chị, chị sẽ giúp em dạy dỗ họ!”
Phúc Bảo gật đầu mạnh.
Lâm Vị Nhiên cũng bóc một viên nhét vào miệng mình. Ở kiếp trước cô không thích đồ ngọt, những thứ có thể ăn được cũng toàn là kẹo sô-cô-la của các thương hiệu hàng đầu, nhưng cơ thể này dường như chưa từng nếm đến đường trắng. Kẹo vừa vào miệng, cô cũng không kìm được mà nhắm mắt tận hưởng.
Hai chị em đang tận hưởng thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Lâm Vị Nhiên thấy cậu bé mũm mĩm bỗng nhiên rụt người lại, chui vào dưới gầm bàn.
“Giang Phúc Mãn! Mày ở đâu mau ra đây! Giang Phúc Mãn sao chổi! Lêu lêu lêu!”
Phúc Bảo trốn dưới bàn, không dám nhìn vào mắt chị gái xinh đẹp này, trẻ con trong khu chẳng đứa nào chơi với cậu, chúng nó đánh cậu, chửi cậu, mẹ cậu vì cậu mà đi cãi nhau với các bà mẹ khác, nhưng lần nào về mẹ cũng khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.