Thập Niên 80 Quân Hôn Bảo Bối Của Đại Lão Tàn Tật
Chương 2:
Thiên Thiên Phát Tài Tiểu Pháo Trúc
01/09/2024
“Hôn sự này đúng là mẹ ruột của tôi định ra cho tôi, nhưng chẳng phải ông bị Triệu Tú Cầm thổi gió bên gối, muốn nhường cái lợi này cho Lâm Mỹ Hân à?”
“Sao, giờ nhìn thấy cành cao gãy rồi, lại lôi tôi ra lấp chỗ trống? Việc tốt thì không đến lượt tôi, việc xấu thì bảo tôi đi chịu, ông còn mặt mũi làm cha tôi sao?”
“Tôi, tôi——”
Lâm Đại Hải tỉnh rượu, mặt lại càng đỏ hơn, con bé này từ bao giờ miệng mồm lại lanh lợi như vậy?
“Lâm Vị Nhiên, cô nói chuyện với ba cô thế hả, có giáo dưỡng không? Ba cô cũng là vì tốt cho cô.....”
Triệu Tú Cầm cũng khó hiểu, con bé này trước giờ ba búa đánh không ra tiếng, hôm nay bị sốt đến điên rồi à.
Lâm Vị Nhiên cười khẽ, nâng ngón tay, đặt lên đôi môi khô nứt của mình.
“Suỵt——”
“Triệu Tú Cầm, cô vào nhà tôi thế nào, tự cô rõ chứ? Mẹ tôi còn chưa được chôn, cô đã mang bụng bầu lên giường chiếm chỗ rồi, cô còn nói với tôi về giáo dưỡng à?”
Ngũ quan Triệu Tú Cầm gần như méo mó: “Cô nói bậy bạ gì đó! Ban đầu tôi và ba cô trong sạch, cô đúng là lòng đen dạ thối, dám bịa đặt chuyện của ba mẹ mình!”
Lâm Mỹ Hân còn gào lên định xông vào giật tóc Lâm Vị Nhiên.
Dung mạo Lâm Vị Nhiên thừa hưởng từ mẹ ruột, mái tóc đen óng ả của cô lại càng hiếm thấy ở nông thôn thời này, Lâm Mỹ Hân luôn tìm cơ hội giật tóc cô, trong lòng ghen tức không thôi.
Nhưng bây giờ cái bánh bao đã đổi ruột, cô ta còn dám bắt nạt nữa sao?!
Lâm Vị Nhiên đưa chân ra, Lâm Mỹ Hân bị vấp ngã nhào, mặt đập xuống đất bụi bay mù mịt.
Triệu Tú Cầm không kịp mắng người, vội vàng ôm lấy con gái, “Mỹ Hân à!”
Lâm Mỹ Hân được Triệu Tú Cầm đỡ dậy, khuôn mặt lấm lem đen đúa, lần này thực sự đau đến mức nước mắt rưng rưng.
Cô ta nắm lấy chân ghế định lao vào đánh Lâm Vị Nhiên.
“Con nhỏ chết tiệt... mày dám làm tao vấp ngã!”
Lâm Vị Nhiên cười lạnh.
Ngược lại, cô ngẩng cao đầu, tiến lại gần tay cô ta.
“Đánh đi! Đập thẳng vào trán tao đây này!”
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp lộ ra vẻ cứng cỏi, không sợ trời không sợ đất, “Nếu tao bị hủy dung, nhà họ Chu sẽ không nhìn mặt tao nữa, hôn sự này không thành, hai ngàn đồng sính lễ các người ăn vào thế nào thì phải nhả ra thế đó!”
Lâm Đại Hải hoảng sợ, ông ta lấy đâu ra hai ngàn đồng bây giờ?!
Tiền vừa mới vào túi đã bị ông thua hết ở thị trấn, Triệu Tú Cầm còn chưa biết chuyện này.
Lâm Đại Hải vội ngăn lại.
“Có gì thì từ từ nói, sao lại động tay động chân!” Lâm Đại Hải liếc mắt ra hiệu cho Triệu Tú Cầm, “Chị con lúc này là đang tức giận quá, con tranh cãi với người sắp xuất giá làm gì?”
Triệu Tú Cầm miễn cưỡng nở một nụ cười đồng tình, “Đúng vậy, con bé Vị Nhiên này xưa nay vẫn thương em gái, Mỹ Hân, lúc này con đừng so đo với chị ấy, nhé!”
“Sao, giờ nhìn thấy cành cao gãy rồi, lại lôi tôi ra lấp chỗ trống? Việc tốt thì không đến lượt tôi, việc xấu thì bảo tôi đi chịu, ông còn mặt mũi làm cha tôi sao?”
“Tôi, tôi——”
Lâm Đại Hải tỉnh rượu, mặt lại càng đỏ hơn, con bé này từ bao giờ miệng mồm lại lanh lợi như vậy?
“Lâm Vị Nhiên, cô nói chuyện với ba cô thế hả, có giáo dưỡng không? Ba cô cũng là vì tốt cho cô.....”
Triệu Tú Cầm cũng khó hiểu, con bé này trước giờ ba búa đánh không ra tiếng, hôm nay bị sốt đến điên rồi à.
Lâm Vị Nhiên cười khẽ, nâng ngón tay, đặt lên đôi môi khô nứt của mình.
“Suỵt——”
“Triệu Tú Cầm, cô vào nhà tôi thế nào, tự cô rõ chứ? Mẹ tôi còn chưa được chôn, cô đã mang bụng bầu lên giường chiếm chỗ rồi, cô còn nói với tôi về giáo dưỡng à?”
Ngũ quan Triệu Tú Cầm gần như méo mó: “Cô nói bậy bạ gì đó! Ban đầu tôi và ba cô trong sạch, cô đúng là lòng đen dạ thối, dám bịa đặt chuyện của ba mẹ mình!”
Lâm Mỹ Hân còn gào lên định xông vào giật tóc Lâm Vị Nhiên.
Dung mạo Lâm Vị Nhiên thừa hưởng từ mẹ ruột, mái tóc đen óng ả của cô lại càng hiếm thấy ở nông thôn thời này, Lâm Mỹ Hân luôn tìm cơ hội giật tóc cô, trong lòng ghen tức không thôi.
Nhưng bây giờ cái bánh bao đã đổi ruột, cô ta còn dám bắt nạt nữa sao?!
Lâm Vị Nhiên đưa chân ra, Lâm Mỹ Hân bị vấp ngã nhào, mặt đập xuống đất bụi bay mù mịt.
Triệu Tú Cầm không kịp mắng người, vội vàng ôm lấy con gái, “Mỹ Hân à!”
Lâm Mỹ Hân được Triệu Tú Cầm đỡ dậy, khuôn mặt lấm lem đen đúa, lần này thực sự đau đến mức nước mắt rưng rưng.
Cô ta nắm lấy chân ghế định lao vào đánh Lâm Vị Nhiên.
“Con nhỏ chết tiệt... mày dám làm tao vấp ngã!”
Lâm Vị Nhiên cười lạnh.
Ngược lại, cô ngẩng cao đầu, tiến lại gần tay cô ta.
“Đánh đi! Đập thẳng vào trán tao đây này!”
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp lộ ra vẻ cứng cỏi, không sợ trời không sợ đất, “Nếu tao bị hủy dung, nhà họ Chu sẽ không nhìn mặt tao nữa, hôn sự này không thành, hai ngàn đồng sính lễ các người ăn vào thế nào thì phải nhả ra thế đó!”
Lâm Đại Hải hoảng sợ, ông ta lấy đâu ra hai ngàn đồng bây giờ?!
Tiền vừa mới vào túi đã bị ông thua hết ở thị trấn, Triệu Tú Cầm còn chưa biết chuyện này.
Lâm Đại Hải vội ngăn lại.
“Có gì thì từ từ nói, sao lại động tay động chân!” Lâm Đại Hải liếc mắt ra hiệu cho Triệu Tú Cầm, “Chị con lúc này là đang tức giận quá, con tranh cãi với người sắp xuất giá làm gì?”
Triệu Tú Cầm miễn cưỡng nở một nụ cười đồng tình, “Đúng vậy, con bé Vị Nhiên này xưa nay vẫn thương em gái, Mỹ Hân, lúc này con đừng so đo với chị ấy, nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.