Thập Niên 80 Quân Hôn Bảo Bối Của Đại Lão Tàn Tật
Chương 49:
Thiên Thiên Phát Tài Tiểu Pháo Trúc
02/09/2024
**Ngày hôm sau, hiếm khi Chu Văn Dã không ra ngoài.**
Lâm Vị Nhiên đẩy anh ra sân phơi nắng, rồi lấy sách cho anh đọc, sau đó tự mình bận rộn làm quần áo.
La Uyển Quân đến thăm một lần, thấy Chu Văn Dã ở nhà, cô ấp úng mang đến cho Lâm Vị Nhiên một ít rau xanh tự trồng.
Lâm Vị Nhiên đoán được ý định của cô, liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ. La Uyển Quân để lại một câu rồi rời đi.
“Nếu có gì cần giúp đỡ, em cứ nói với chị.”
Nhìn theo bóng dáng của La Uyển Quân, lòng Lâm Vị Nhiên có chút xúc động.
Cô đến với cơ thể này, và những gì gia đình mang lại toàn là ác ý.
Dù trong ký ức của nguyên chủ có một người mẹ hiền dịu, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy niềm vui, nỗi buồn của nguyên chủ từ ký ức ấy.
Còn người thật sự khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, chỉ có La Uyển Quân... và Chu Văn Dã.
Quần áo trên tay đã hoàn thành hơn một nửa, Lâm Vị Nhiên dừng kim may lại, định đi rót nước cho người đàn ông đang yên lặng đọc sách bên cạnh.
Ngoài cổng sân vang lên tiếng bước chân vội vã, một người lính trẻ dẫn theo một người đàn ông mặc vest bước vào cổng.
Người lính chào Chu Văn Dã theo kiểu quân đội, “Thủ trưởng Chu, đồng chí này nói muốn gặp chị dâu!”
Người đàn ông phía sau mỉm cười với Lâm Vị Nhiên, sau đó ánh mắt quét qua người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, ánh nhìn dừng lại vài giây trên đôi chân bị che bởi tấm chăn dày của Chu Văn Dã.
“Đồng chí Tiểu Lâm, đây là chồng cô à?”
Lâm Vị Nhiên sững sờ, sao Triệu Diên Thành lại đến đây?
Sau khi dẫn người đến, người lính rời đi, Lâm Vị Nhiên theo phản xạ nhìn sắc mặt của Chu Văn Dã.
Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí không nhìn thẳng vào người đối diện.
Lâm Vị Nhiên không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, cô tiến lên chào hỏi Triệu Diên Thành.
“Vâng, đây là chồng tôi, Chu Văn Dã. Ông chủ Triệu, sao anh lại đến đây?”
“Thợ làm mẫu trong xưởng có vài chi tiết muốn hỏi cô, tôi nhớ là cô đã để lại địa chỉ nên đến đây thay anh ta.” Triệu Diên Thành giải thích, sau đó bước đến trước mặt Chu Văn Dã, đưa tay ra, “Chào anh, đồng chí Chu, tôi là Triệu Diên Thành.”
Khi nghe đến từ “chồng”, Chu Văn Dã cuối cùng cũng buông lỏng tay, để yên trang sách mà anh suýt bóp nát, nhưng anh vẫn không ngẩng đầu lên.
Bàn tay đưa ra của Triệu Diên Thành lơ lửng trong không trung.
Rõ ràng anh ta đang đứng, cao hơn hẳn so với Chu Văn Dã đang ngồi, nhưng lại cảm thấy người đàn ông ngồi xe lăn trước mắt này có khí thế áp đảo, sự lạnh lùng dường như muốn tràn ra từ khuôn mặt rám nắng của anh.
Cả hai đều không nói gì, Lâm Vị Nhiên cảm thấy bầu không khí sao mà căng thẳng quá.
Cô đang định lên tiếng hòa giải.
Chu Văn Dã đưa tay ra bắt tay Triệu Diên Thành, rồi nhanh chóng buông tay.
“Chào anh.”
Triệu Diên Thành cố nén sự khó chịu, cười gượng hai tiếng.
Anh ta quay sang nói chuyện với Lâm Vị Nhiên, lấy từ trong cặp ra một tờ giấy vẽ, đưa cho cô xem.
Lâm Vị Nhiên nhìn những chi tiết trên bản vẽ, từng chỗ từng chỗ giải thích cho Triệu Diên Thành, hai người đứng gần nhau, vì Lâm Vị Nhiên không cao lắm nên Triệu Diên Thành phải hơi cúi đầu để nghe cô nói.
Khi cô nói, lông mi cũng khẽ rung rung, Triệu Diên Thành bất giác mất tập trung.
Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén phóng tới.
Triệu Diên Thành gần như theo phản xạ nhìn về phía đó, Chu Văn Dã đang nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt người đàn ông càng trở nên lạnh lùng, như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ đang giấu kín của anh ta.
“Ông chủ Triệu? Ông chủ Triệu!”
Lâm Vị Nhiên nói đến một điểm, thấy anh ta không trả lời, liền nhìn anh ta.
Khi nhìn qua, Triệu Diên Thành đang nhìn chằm chằm về phía Chu Văn Dã, mà Chu Văn Dã cũng đang nhìn lại anh ta.
Lâm Vị Nhiên cau mày.
Triệu Diên Thành hoàn hồn, không nhận ra rằng mình lại tiến gần Lâm Vị Nhiên thêm một chút.
“Xin lỗi, đồng chí Tiểu Lâm, vừa rồi tôi không nghe rõ.”
Lâm Vị Nhiên đành cắn môi, lặp lại, “Anh hãy nhắc thợ làm mẫu chú ý kỹ phần xử lý ở eo, nếu làm cứng nhắc sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả ôm dáng của toàn bộ trang phục.”
Triệu Diên Thành gật đầu, liếc nhìn người đàn ông kia đang chăm chăm nhìn mình, không khỏi mỉm cười.
Trang sách trong tay Chu Văn Dã ngày càng lật chậm hơn, cuối cùng anh không lật nữa.
Lâm Vị Nhiên đẩy anh ra sân phơi nắng, rồi lấy sách cho anh đọc, sau đó tự mình bận rộn làm quần áo.
La Uyển Quân đến thăm một lần, thấy Chu Văn Dã ở nhà, cô ấp úng mang đến cho Lâm Vị Nhiên một ít rau xanh tự trồng.
Lâm Vị Nhiên đoán được ý định của cô, liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ. La Uyển Quân để lại một câu rồi rời đi.
“Nếu có gì cần giúp đỡ, em cứ nói với chị.”
Nhìn theo bóng dáng của La Uyển Quân, lòng Lâm Vị Nhiên có chút xúc động.
Cô đến với cơ thể này, và những gì gia đình mang lại toàn là ác ý.
Dù trong ký ức của nguyên chủ có một người mẹ hiền dịu, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy niềm vui, nỗi buồn của nguyên chủ từ ký ức ấy.
Còn người thật sự khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, chỉ có La Uyển Quân... và Chu Văn Dã.
Quần áo trên tay đã hoàn thành hơn một nửa, Lâm Vị Nhiên dừng kim may lại, định đi rót nước cho người đàn ông đang yên lặng đọc sách bên cạnh.
Ngoài cổng sân vang lên tiếng bước chân vội vã, một người lính trẻ dẫn theo một người đàn ông mặc vest bước vào cổng.
Người lính chào Chu Văn Dã theo kiểu quân đội, “Thủ trưởng Chu, đồng chí này nói muốn gặp chị dâu!”
Người đàn ông phía sau mỉm cười với Lâm Vị Nhiên, sau đó ánh mắt quét qua người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, ánh nhìn dừng lại vài giây trên đôi chân bị che bởi tấm chăn dày của Chu Văn Dã.
“Đồng chí Tiểu Lâm, đây là chồng cô à?”
Lâm Vị Nhiên sững sờ, sao Triệu Diên Thành lại đến đây?
Sau khi dẫn người đến, người lính rời đi, Lâm Vị Nhiên theo phản xạ nhìn sắc mặt của Chu Văn Dã.
Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí không nhìn thẳng vào người đối diện.
Lâm Vị Nhiên không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, cô tiến lên chào hỏi Triệu Diên Thành.
“Vâng, đây là chồng tôi, Chu Văn Dã. Ông chủ Triệu, sao anh lại đến đây?”
“Thợ làm mẫu trong xưởng có vài chi tiết muốn hỏi cô, tôi nhớ là cô đã để lại địa chỉ nên đến đây thay anh ta.” Triệu Diên Thành giải thích, sau đó bước đến trước mặt Chu Văn Dã, đưa tay ra, “Chào anh, đồng chí Chu, tôi là Triệu Diên Thành.”
Khi nghe đến từ “chồng”, Chu Văn Dã cuối cùng cũng buông lỏng tay, để yên trang sách mà anh suýt bóp nát, nhưng anh vẫn không ngẩng đầu lên.
Bàn tay đưa ra của Triệu Diên Thành lơ lửng trong không trung.
Rõ ràng anh ta đang đứng, cao hơn hẳn so với Chu Văn Dã đang ngồi, nhưng lại cảm thấy người đàn ông ngồi xe lăn trước mắt này có khí thế áp đảo, sự lạnh lùng dường như muốn tràn ra từ khuôn mặt rám nắng của anh.
Cả hai đều không nói gì, Lâm Vị Nhiên cảm thấy bầu không khí sao mà căng thẳng quá.
Cô đang định lên tiếng hòa giải.
Chu Văn Dã đưa tay ra bắt tay Triệu Diên Thành, rồi nhanh chóng buông tay.
“Chào anh.”
Triệu Diên Thành cố nén sự khó chịu, cười gượng hai tiếng.
Anh ta quay sang nói chuyện với Lâm Vị Nhiên, lấy từ trong cặp ra một tờ giấy vẽ, đưa cho cô xem.
Lâm Vị Nhiên nhìn những chi tiết trên bản vẽ, từng chỗ từng chỗ giải thích cho Triệu Diên Thành, hai người đứng gần nhau, vì Lâm Vị Nhiên không cao lắm nên Triệu Diên Thành phải hơi cúi đầu để nghe cô nói.
Khi cô nói, lông mi cũng khẽ rung rung, Triệu Diên Thành bất giác mất tập trung.
Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén phóng tới.
Triệu Diên Thành gần như theo phản xạ nhìn về phía đó, Chu Văn Dã đang nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt người đàn ông càng trở nên lạnh lùng, như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ đang giấu kín của anh ta.
“Ông chủ Triệu? Ông chủ Triệu!”
Lâm Vị Nhiên nói đến một điểm, thấy anh ta không trả lời, liền nhìn anh ta.
Khi nhìn qua, Triệu Diên Thành đang nhìn chằm chằm về phía Chu Văn Dã, mà Chu Văn Dã cũng đang nhìn lại anh ta.
Lâm Vị Nhiên cau mày.
Triệu Diên Thành hoàn hồn, không nhận ra rằng mình lại tiến gần Lâm Vị Nhiên thêm một chút.
“Xin lỗi, đồng chí Tiểu Lâm, vừa rồi tôi không nghe rõ.”
Lâm Vị Nhiên đành cắn môi, lặp lại, “Anh hãy nhắc thợ làm mẫu chú ý kỹ phần xử lý ở eo, nếu làm cứng nhắc sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả ôm dáng của toàn bộ trang phục.”
Triệu Diên Thành gật đầu, liếc nhìn người đàn ông kia đang chăm chăm nhìn mình, không khỏi mỉm cười.
Trang sách trong tay Chu Văn Dã ngày càng lật chậm hơn, cuối cùng anh không lật nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.