Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 31:
Tài Thần Thiên Kim
01/11/2024
Lúc này, cô đang trên đường đến xưởng máy cắt, vừa xuống xe buýt liền ghé qua quầy bán đồ ăn vặt gần đó mua vài cái bánh quy và bánh trứng, món mà Tiểu Ngư rất thích, nhưng ở nhà họ Hạ, dù có bánh quy hay bánh trứng cũng chẳng bao giờ đến lượt cô và Tiểu Ngư.
Trước đây, khi chưa phát hiện ra vấn đề về trí tuệ của Tiểu Ngư, Hạ Khánh Sơn đối xử với con trai cũng khá tốt, dù sao cũng là con đẻ. Nhưng khi Tiểu Ngư lên bốn tuổi mà vẫn chưa nói được, Hạ Khánh Sơn mới đưa con đi khám và biết rằng Tiểu Ngư gặp trở ngại về trí tuệ, mãi mãi chỉ dừng lại ở mức đứa trẻ bảy, tám tuổi.
Kể từ đó, Hạ Khánh Sơn mất kiên nhẫn với Tiểu Ngư, động chút là đánh mắng, còn với Hạ Linh và Hạ Đào thì luôn dịu dàng, yêu thương. Hứa Mạn Như, mẹ của Tiểu Ngư càng lạnh nhạt với cậu bé, vì vốn dĩ bà ta sinh Tiểu Ngư chỉ để củng cố địa vị, nhưng kết quả lại ngược lại, bà ta chẳng thèm để ý đến cậu, đẩy toàn bộ trách nhiệm chăm sóc cho Hạ Thanh Thanh.
Trong nhà họ Hạ, Tiểu Ngư là mối bận tâm duy nhất của Hạ Thanh Thanh. Kiếp trước, khi Hạ Thanh Thanh vào tù, Tiểu Ngư đã đi nhặt rác bán lấy tiền, tích cóp đủ loại mua đồ ăn ngon mang vào thăm chị, năm nào cũng đến thăm cô nhiều lần. Thanh Thanh đã nỗ lực cải tạo trong tù chỉ để sớm ra ngoài đoàn tụ với em trai.
Nhưng điều cô chờ đợi chỉ là tin Tiểu Ngư qua đời, bị giết một cách tàn nhẫn, tim cậu bị lấy sống. Trong tù, Thanh Thanh không có cách nào tự điều tra, đành nhờ Thẩm Thu Bạch giúp đỡ mới tìm ra chân tướng. Từ đó, cô càng quyết tâm cải tạo để sớm ra ngoài tính sổ với những kẻ đã hại em mình, báo thù cho Tiểu Ngư!
Nghĩ đến Tiểu Ngư còn sống khỏe mạnh, lòng cô rạo rực, nỗi xúc động không ngừng dâng lên. Lần này, cô sẽ bảo vệ Tiểu Ngư, không để ai có thể bắt nạt em mình!
“Thanh Thanh? Sao cháu lại về sớm thế?” Bác bảo vệ ngạc nhiên khi thấy cô quay lại, mới đi lấy chồng có ba ngày, giờ lại về rồi.
“Cháu về thăm Tiểu Ngư.” Thanh Thanh cười đáp, bước vào xưởng. Bác bảo vệ nhìn theo, lẩm bẩm: “Lạ thật, lấy chồng xong Thanh Thanh càng ngày càng xinh. Đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu!”
Ai ở đây mà không biết tính cách Dương Hồng Binh ra sao, đều cảm thấy tiếc cho Thanh Thanh.
Càng đến gần khu nhà tập thể, Thanh Thanh càng hồi hộp. Đã 12 giờ trưa, Tiểu Ngư chắc đã ăn cơm xong, đang chơi dưới nhà tập thể.
Trước đây, khi chưa phát hiện ra vấn đề về trí tuệ của Tiểu Ngư, Hạ Khánh Sơn đối xử với con trai cũng khá tốt, dù sao cũng là con đẻ. Nhưng khi Tiểu Ngư lên bốn tuổi mà vẫn chưa nói được, Hạ Khánh Sơn mới đưa con đi khám và biết rằng Tiểu Ngư gặp trở ngại về trí tuệ, mãi mãi chỉ dừng lại ở mức đứa trẻ bảy, tám tuổi.
Kể từ đó, Hạ Khánh Sơn mất kiên nhẫn với Tiểu Ngư, động chút là đánh mắng, còn với Hạ Linh và Hạ Đào thì luôn dịu dàng, yêu thương. Hứa Mạn Như, mẹ của Tiểu Ngư càng lạnh nhạt với cậu bé, vì vốn dĩ bà ta sinh Tiểu Ngư chỉ để củng cố địa vị, nhưng kết quả lại ngược lại, bà ta chẳng thèm để ý đến cậu, đẩy toàn bộ trách nhiệm chăm sóc cho Hạ Thanh Thanh.
Trong nhà họ Hạ, Tiểu Ngư là mối bận tâm duy nhất của Hạ Thanh Thanh. Kiếp trước, khi Hạ Thanh Thanh vào tù, Tiểu Ngư đã đi nhặt rác bán lấy tiền, tích cóp đủ loại mua đồ ăn ngon mang vào thăm chị, năm nào cũng đến thăm cô nhiều lần. Thanh Thanh đã nỗ lực cải tạo trong tù chỉ để sớm ra ngoài đoàn tụ với em trai.
Nhưng điều cô chờ đợi chỉ là tin Tiểu Ngư qua đời, bị giết một cách tàn nhẫn, tim cậu bị lấy sống. Trong tù, Thanh Thanh không có cách nào tự điều tra, đành nhờ Thẩm Thu Bạch giúp đỡ mới tìm ra chân tướng. Từ đó, cô càng quyết tâm cải tạo để sớm ra ngoài tính sổ với những kẻ đã hại em mình, báo thù cho Tiểu Ngư!
Nghĩ đến Tiểu Ngư còn sống khỏe mạnh, lòng cô rạo rực, nỗi xúc động không ngừng dâng lên. Lần này, cô sẽ bảo vệ Tiểu Ngư, không để ai có thể bắt nạt em mình!
“Thanh Thanh? Sao cháu lại về sớm thế?” Bác bảo vệ ngạc nhiên khi thấy cô quay lại, mới đi lấy chồng có ba ngày, giờ lại về rồi.
“Cháu về thăm Tiểu Ngư.” Thanh Thanh cười đáp, bước vào xưởng. Bác bảo vệ nhìn theo, lẩm bẩm: “Lạ thật, lấy chồng xong Thanh Thanh càng ngày càng xinh. Đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu!”
Ai ở đây mà không biết tính cách Dương Hồng Binh ra sao, đều cảm thấy tiếc cho Thanh Thanh.
Càng đến gần khu nhà tập thể, Thanh Thanh càng hồi hộp. Đã 12 giờ trưa, Tiểu Ngư chắc đã ăn cơm xong, đang chơi dưới nhà tập thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.