[Thập Niên 80] Sau Khi Cự Hôn, Ta Mở Tiệm Cơm Quốc Doanh
Chương 19:
Tiên Trì Cẩm Lí
22/04/2024
Nhị phòng vốn muốn đứng ngoài cuộc nhưng nghe thấy tiếng kêu của Tăng Cúc Hoa. Hai đứa con trai của bà ta là Thẩm Siêu Hùng và Thẩm Siêu Hổ đều đi ra. Nghe nói là Thẩm Thanh Nguyệt đánh mẹ mình, đứa nào cũng muốn tìm Thẩm Thanh Nguyệt tính sổ.
Trưởng thôn nổi gân xanh trên trán, đầu đau như búa bổ, nói: "Đủ rồi. Hôm nay ai còn gây chuyện nữa, đều đưa về ủy ban xã!"
Một câu của trưởng thôn, mọi người họ Thẩm không dám manh động.
Tăng Cúc Hoa nói: "Là cô ta đánh tôi trước, lại đá tôi. Ôi trời... ôi trời tôi..." Còn cố nặn ra hai giọt nước mắt.
Vừa dứt lời, Thẩm Siêu Hùng nói: "Mày dám đánh mẹ tao, mày đợi đấy." Gườm gườm nhìn cô một cái, có vẻ như đợi trưởng thôn đi rồi sẽ xử lý cô.
Trưởng thôn càng tức giận: "Trước mặt tôi còn dám như vậy, sau lưng tôi các người còn muốn thế nào?"
Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Tôi muốn phân gia. Tôi không thể sống ở đây thêm một ngày nào nữa. Chúng tôi nấu cơm thì bọn họ ăn. Bọn họ ở nhà đẹp, chúng tôi ở chuồng chó, nếu tôi tiếp tục ở lại, tôi cũng bị hành hạ đến chết."
Thẩm Mai cũng cầu xin chủ nhiệm hội phụ nữ: "Hãy để chúng tôi phân gia đi."
Chủ nhiệm hội phụ nữ không đành lòng, nói: "Nhưng các cô gái trong thôn không thể tự lập được."
Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Người xưa có câu phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, chúng tôi chắc chắn có thể sống tốt, nếu tiếp tục ở lại, thực sự không còn đường sống!"
Chủ nhiệm hội phụ nữ có ý định giúp đỡ bọn họ. Chỉ là chuyện gia đình như vậy, cán bộ trong thôn can thiệp vào cũng không ổn lắm.
Đang do dự, Thẩm Thanh Nguyệt kéo Thẩm Mai đi ra ngoài.
Trưởng thôn nói: "Các cô đi đâu vậy?" Trời đã tối đen như mực. Hai chị em họ định đi đâu.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Tôi muốn đến mộ cha mẹ tôi ở một lát."
Nói xong, Thẩm Mai đã khóc òa lên, ôm lấy em gái.
Mọi người trong thôn đều ngẩn người, mấy bà thím mềm lòng đếu thấy thương cảm.
Phải tủi thân đến mức nào thì hai chị em họ Thẩm mới phải đến mộ để tìm chút tình thân. Con cái không có cha mẹ thì không được.
Một câu nói liền đảo ngược tình thế!
Mấy người vây quanh hóng chuyện đều có chút không nhìn nổi nữa: "Cả đám đều là người lớn cả rồi. Trong nhà sao lại không chứa nổi hai đứa trẻ này sao?"
"Hồi trước cả thôn sửa đường. Mỗi nhà hai người tham gia. Sao lại để cả vợ chồng đại phòng đi chứ. Có thiên vị cũng không nên thiên vị đến thế chứ?"
Mấy người khác cũng nhanh chóng nhận ra, loại việc vừa bẩn vừa mệt vừa tốn sức này đều là đàn ông làm. Trừ khi trong nhà thật sự không có đàn ông thì mới để phụ nữ đi.
Nhị phòng của nhà họ Thẩm có Thẩm Kiến Thành, tam phòng có Thẩm Đại Nghiệp, đều nhàn rỗi cả.
Chỉ vì muốn có nhiều điểm công, nhà họ Thẩm để cha mẹ Thẩm Thanh Nguyệt chọn việc mệt nhất, cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả tiền trợ cấp cũng không đưa cho đứa nhỏ.
Trưởng thôn nổi gân xanh trên trán, đầu đau như búa bổ, nói: "Đủ rồi. Hôm nay ai còn gây chuyện nữa, đều đưa về ủy ban xã!"
Một câu của trưởng thôn, mọi người họ Thẩm không dám manh động.
Tăng Cúc Hoa nói: "Là cô ta đánh tôi trước, lại đá tôi. Ôi trời... ôi trời tôi..." Còn cố nặn ra hai giọt nước mắt.
Vừa dứt lời, Thẩm Siêu Hùng nói: "Mày dám đánh mẹ tao, mày đợi đấy." Gườm gườm nhìn cô một cái, có vẻ như đợi trưởng thôn đi rồi sẽ xử lý cô.
Trưởng thôn càng tức giận: "Trước mặt tôi còn dám như vậy, sau lưng tôi các người còn muốn thế nào?"
Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Tôi muốn phân gia. Tôi không thể sống ở đây thêm một ngày nào nữa. Chúng tôi nấu cơm thì bọn họ ăn. Bọn họ ở nhà đẹp, chúng tôi ở chuồng chó, nếu tôi tiếp tục ở lại, tôi cũng bị hành hạ đến chết."
Thẩm Mai cũng cầu xin chủ nhiệm hội phụ nữ: "Hãy để chúng tôi phân gia đi."
Chủ nhiệm hội phụ nữ không đành lòng, nói: "Nhưng các cô gái trong thôn không thể tự lập được."
Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Người xưa có câu phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, chúng tôi chắc chắn có thể sống tốt, nếu tiếp tục ở lại, thực sự không còn đường sống!"
Chủ nhiệm hội phụ nữ có ý định giúp đỡ bọn họ. Chỉ là chuyện gia đình như vậy, cán bộ trong thôn can thiệp vào cũng không ổn lắm.
Đang do dự, Thẩm Thanh Nguyệt kéo Thẩm Mai đi ra ngoài.
Trưởng thôn nói: "Các cô đi đâu vậy?" Trời đã tối đen như mực. Hai chị em họ định đi đâu.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Tôi muốn đến mộ cha mẹ tôi ở một lát."
Nói xong, Thẩm Mai đã khóc òa lên, ôm lấy em gái.
Mọi người trong thôn đều ngẩn người, mấy bà thím mềm lòng đếu thấy thương cảm.
Phải tủi thân đến mức nào thì hai chị em họ Thẩm mới phải đến mộ để tìm chút tình thân. Con cái không có cha mẹ thì không được.
Một câu nói liền đảo ngược tình thế!
Mấy người vây quanh hóng chuyện đều có chút không nhìn nổi nữa: "Cả đám đều là người lớn cả rồi. Trong nhà sao lại không chứa nổi hai đứa trẻ này sao?"
"Hồi trước cả thôn sửa đường. Mỗi nhà hai người tham gia. Sao lại để cả vợ chồng đại phòng đi chứ. Có thiên vị cũng không nên thiên vị đến thế chứ?"
Mấy người khác cũng nhanh chóng nhận ra, loại việc vừa bẩn vừa mệt vừa tốn sức này đều là đàn ông làm. Trừ khi trong nhà thật sự không có đàn ông thì mới để phụ nữ đi.
Nhị phòng của nhà họ Thẩm có Thẩm Kiến Thành, tam phòng có Thẩm Đại Nghiệp, đều nhàn rỗi cả.
Chỉ vì muốn có nhiều điểm công, nhà họ Thẩm để cha mẹ Thẩm Thanh Nguyệt chọn việc mệt nhất, cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả tiền trợ cấp cũng không đưa cho đứa nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.