[Thập Niên 80] Sau Khi Cự Hôn, Ta Mở Tiệm Cơm Quốc Doanh
Chương 2:
Tiên Trì Cẩm Lí
17/04/2024
Nước mắt của Thẩm Thanh Nguyệt như không thể ngừng được.
Đại phòng của họ cũng không biết dính lời nguyền gì, không một ai sống tốt.
Chị cả của cô chăm chỉ lương thiện, sớm đã bị vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng, buông tay rời khỏi nhân gian.
Thẩm Mai năm nay mới 24 tuổi, lớn hơn Thẩm Thanh Nguyệt bốn tuổi, còn có một cô em gái Thẩm Tú, năm nay 17 tuổi. Người ta đều nói chị cả như mẹ, cha mẹ cô mất, chỉ để lại ba chị em cô.
Con không cha như nhà không nóc. Nhà họ Thẩm không phan gia, đại phòng, nhị phòng và tam phòng đều ở chung với nhau.
Rõ ràng là ba chị em cô ở nhà của mình, nhưng lại có cảm giác như đang ở nhờ nhà người khác.
Một thời gian trước, ông bà nội làm chủ, đuổi ba chị em nhà lớn xuống nhà dưới ngủ, nhường căn phòng ban đầu cho nhà Thẩm Tam thúc ở.
Cái gọi là nhà dưới, lúc đầu chỉ là một cái chòi nhỏ, là nơi để đồ đạc.
Sau này tìm gạch cũ và đất sét vàng trát lên, ẩm ướt vô cùng.
Nếu như người nhà họ Thẩm dừng lại ở đây thì thôi.
Nhưng con người lại thích được voi đòi tiên, chỉ như vậy vẫn chưa đủ. Bây giờ nhà họ Thẩm còn muốn xây nhà mới, tiền không đủ, thế mà lại nhắm vào Thẩm Thanh Nguyệt.
Dù sao thì trong số những cô gái trong nhà, cộng lại cũng không có ai đẹp bằng Thẩm Thanh Nguyệt. Bèn muốn gả cô đi để đổi lấy một nghìn đồng để xây nhà.
Thẩm Thanh Nguyệt không chịu, bên kia liền cắt khẩu phần ăn của cô, để cô "suy nghĩ lại."
Trên mặt chị cả Thẩm Mai bây giờ vẫn còn một dấu tay, không cần nói cũng biết là do bà nội Từ Tú Chi đánh.
Trong lòng bà nội, ba đứa con gái có thể làm nên trò trống gì? Thêm vào đó lại lấy chữ hiếu ra đè, ai mà không phải cúi đầu.
Cho dù là thôn trưởng đến cũng không quản được chuyện gia đình này.
Chị cả Thẩm Mai thấy cô khóc như vậy, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, nói: "Chúng ta không gả. Nguyệt Nguyệt đừng khóc."
Rõ ràng là lời khuyên nhủ, nhưng nước mắt của Thẩm Mai cũng rơi xuống. Con không cha không mẹ, thật khổ!
Bây giờ bên ngoài đã truyền nhau chuyện nhà họ Thẩm muốn xây nhà, nhị thúc, tam thúc lại là người sĩ diện, sợ là vì hai chữ "sĩ diện" này, Thẩm Thanh Nguyệt cũng phải gả đi.
Năm nay, người có thể bỏ ra một nghìn đồng để cưới vợ, nhắm mắt cũng biết chắc chắn không phải là nhà tử tế.
Thẩm Thanh Nguyệt có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một cô gái 20 tuổi. Lúc này vừa lo lắng vừa sợ hãi, đã đói ba ngày rồi.
Vừa rồi thấy cô còn hôn mê, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ ra sao.
Đại phòng của họ cũng không biết dính lời nguyền gì, không một ai sống tốt.
Chị cả của cô chăm chỉ lương thiện, sớm đã bị vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng, buông tay rời khỏi nhân gian.
Thẩm Mai năm nay mới 24 tuổi, lớn hơn Thẩm Thanh Nguyệt bốn tuổi, còn có một cô em gái Thẩm Tú, năm nay 17 tuổi. Người ta đều nói chị cả như mẹ, cha mẹ cô mất, chỉ để lại ba chị em cô.
Con không cha như nhà không nóc. Nhà họ Thẩm không phan gia, đại phòng, nhị phòng và tam phòng đều ở chung với nhau.
Rõ ràng là ba chị em cô ở nhà của mình, nhưng lại có cảm giác như đang ở nhờ nhà người khác.
Một thời gian trước, ông bà nội làm chủ, đuổi ba chị em nhà lớn xuống nhà dưới ngủ, nhường căn phòng ban đầu cho nhà Thẩm Tam thúc ở.
Cái gọi là nhà dưới, lúc đầu chỉ là một cái chòi nhỏ, là nơi để đồ đạc.
Sau này tìm gạch cũ và đất sét vàng trát lên, ẩm ướt vô cùng.
Nếu như người nhà họ Thẩm dừng lại ở đây thì thôi.
Nhưng con người lại thích được voi đòi tiên, chỉ như vậy vẫn chưa đủ. Bây giờ nhà họ Thẩm còn muốn xây nhà mới, tiền không đủ, thế mà lại nhắm vào Thẩm Thanh Nguyệt.
Dù sao thì trong số những cô gái trong nhà, cộng lại cũng không có ai đẹp bằng Thẩm Thanh Nguyệt. Bèn muốn gả cô đi để đổi lấy một nghìn đồng để xây nhà.
Thẩm Thanh Nguyệt không chịu, bên kia liền cắt khẩu phần ăn của cô, để cô "suy nghĩ lại."
Trên mặt chị cả Thẩm Mai bây giờ vẫn còn một dấu tay, không cần nói cũng biết là do bà nội Từ Tú Chi đánh.
Trong lòng bà nội, ba đứa con gái có thể làm nên trò trống gì? Thêm vào đó lại lấy chữ hiếu ra đè, ai mà không phải cúi đầu.
Cho dù là thôn trưởng đến cũng không quản được chuyện gia đình này.
Chị cả Thẩm Mai thấy cô khóc như vậy, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, nói: "Chúng ta không gả. Nguyệt Nguyệt đừng khóc."
Rõ ràng là lời khuyên nhủ, nhưng nước mắt của Thẩm Mai cũng rơi xuống. Con không cha không mẹ, thật khổ!
Bây giờ bên ngoài đã truyền nhau chuyện nhà họ Thẩm muốn xây nhà, nhị thúc, tam thúc lại là người sĩ diện, sợ là vì hai chữ "sĩ diện" này, Thẩm Thanh Nguyệt cũng phải gả đi.
Năm nay, người có thể bỏ ra một nghìn đồng để cưới vợ, nhắm mắt cũng biết chắc chắn không phải là nhà tử tế.
Thẩm Thanh Nguyệt có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một cô gái 20 tuổi. Lúc này vừa lo lắng vừa sợ hãi, đã đói ba ngày rồi.
Vừa rồi thấy cô còn hôn mê, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.