Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 28: Bảo Đảm Tương Lai +1
Hoắc Bắc Sơn
05/08/2024
Lưu Giai Giai còn nghe nói, khai giảng năm sau sẽ tuyển giáo viên mới, đến lúc đó có giáo viên mới tới, liền tìm cơ hội đuổi Lục Linh San.
Trường học của họ cũng không muốn nuôi người vô ích.
Cho nên lúc này Lục Hạ cầm theo hành lễ tới cửa, cô ta tất nhiên cho rằng cô đã biết chuyện này, cho nên vội vàng tới cửa cầu người.
Lục Hạ thật đúng là không nghĩ tới, tin tức của Lưu Giai Giai rộng như thế, vậy mà biết chuyện này sớm như vậy, cô không khỏi liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Lưu Giai Giai nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, rất là đắc ý.
“Cô cho dù cầu xin cũng vô dụng, người ta đã sớm không muốn nhìn em gái cô, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi thôi.”
“Tôi không dọa cô sợ, không tin cô tự đi hỏi, ở nhà bên cạnh.”
Cô ta nói xong, còn chủ động đứng dậy, "Tôi dẫn cô đi.”
Cô ta tiến lên gõ cửa: "Thím Vương, thím Vương có người tìm thím.”
Trong phòng có thanh âm vang lên, rất nhanh có người đi ra, là một người phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi, đối phương đeo kính mắt, nhìn thấy cô ta có hơi kinh ngạc: "Tiểu Giai, tìm thím có chuyện gì?"
Không phải cháu tìm thím, là Lục Hạ tìm thím.
Cô ta chỉ chỉ Lục Hạ bên cạnh, hả hê khi người gặp họa, "Tới tìm thím cầu tình.”
Thím Vương hơi sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Chuyện của Lục Linh San bà ấy cũng chỉ nói riêng với vài người có quan hệ tốt, không ngờ lại truyền đến tai Lục gia.
Sau đó rất không hữu hảo nhìn về phía Lục Hạ, "Chuyện này cô tới cũng vô dụng, tôi đã quyết định xong. Nhắc tới chuyện này còn trách cô, lúc trước trường học thấy điều kiện của cô không tệ, mới cho cô làm giáo viên. Không nghĩ tới cô xoay người giao công việc cho em gái cô làm, đây không phải lừa gạt trường học thì là cái gì, còn có mặt mũi đến cầu tình.”
Bà ấy hừ lạnh một tiếng, "Dù sao tôi cũng sẽ không đồng ý giữ cô ta lại, trường chúng tôi chỉ có lớp em gái cô dạy kém nhất, cũng không biết quản lý. Phụ huynh học sinh đã phản ánh bao nhiêu lần, năm sau có giáo viên mới chúng tôi sẽ lập tức thay đổi cô ta, lời này tôi để ở đây, cô nói nở hoa cũng vô dụng.”
Lưu Giai Giai ở một bên xem kịch, miệng cười đến không khép lại được.
Lục Hạ giải thích: "Tôi đến đây không phải vì em gái tôi.”
Chủ nhiệm Vương hơi sửng sốt chút, "Cái gì?”
Lục Hạ khoát tay nói: "Ngài không nói, tôi cũng không biết các người định đuổi cô ta.”
Chủ nhiệm Vương "Ặc" một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Lưu Giai Giai.
Lưu Giai Giai cũng trợn tròn mắt.
Vội hỏi, "Cô không phải tới cầu tình, vậy sao cô lại cầm nhiều đồ như vậy tới đây?”
Lục Hạ nói: "Tôi đến để xin lỗi, lúc trước chủ nhiệm tìm giáo viên khuyên tôi, ngại ba mẹ nên tôi không dám đồng ý mà từ chối, cho nên tôi rất ngượng ngùng. Lúc trước ba mẹ tôi nói em gái tôi sắp gả tới thôn Kim Sa, cho nên nhất định phải giao công việc cho cô ta, để cô ta có bảo đảm ở chỗ này, tôi mới cho. Nhưng bây giờ cô ta không gả tới, ngược lại là tôi gả tới, tôi đương nhiên không có khả năng tiếp tục để cô ta làm. Cho nên tôi định tới nhà thương lượng với chủ nhiệm Vương thử, xem tôi còn có thể trở lại làm việc hay không.”
Bước ngoặt này, hai người đều bối rối.
Cho nên, Lục Hạ định trở về trường học, chứ không phải tới cầu xin cho Lục Linh San.
Là chính bọn họ nói lỡ miệng?
Vẻ mặt Lưu Giai Giai cứng đờ.
Trường học của họ cũng không muốn nuôi người vô ích.
Cho nên lúc này Lục Hạ cầm theo hành lễ tới cửa, cô ta tất nhiên cho rằng cô đã biết chuyện này, cho nên vội vàng tới cửa cầu người.
Lục Hạ thật đúng là không nghĩ tới, tin tức của Lưu Giai Giai rộng như thế, vậy mà biết chuyện này sớm như vậy, cô không khỏi liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Lưu Giai Giai nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, rất là đắc ý.
“Cô cho dù cầu xin cũng vô dụng, người ta đã sớm không muốn nhìn em gái cô, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi thôi.”
“Tôi không dọa cô sợ, không tin cô tự đi hỏi, ở nhà bên cạnh.”
Cô ta nói xong, còn chủ động đứng dậy, "Tôi dẫn cô đi.”
Cô ta tiến lên gõ cửa: "Thím Vương, thím Vương có người tìm thím.”
Trong phòng có thanh âm vang lên, rất nhanh có người đi ra, là một người phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi, đối phương đeo kính mắt, nhìn thấy cô ta có hơi kinh ngạc: "Tiểu Giai, tìm thím có chuyện gì?"
Không phải cháu tìm thím, là Lục Hạ tìm thím.
Cô ta chỉ chỉ Lục Hạ bên cạnh, hả hê khi người gặp họa, "Tới tìm thím cầu tình.”
Thím Vương hơi sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Chuyện của Lục Linh San bà ấy cũng chỉ nói riêng với vài người có quan hệ tốt, không ngờ lại truyền đến tai Lục gia.
Sau đó rất không hữu hảo nhìn về phía Lục Hạ, "Chuyện này cô tới cũng vô dụng, tôi đã quyết định xong. Nhắc tới chuyện này còn trách cô, lúc trước trường học thấy điều kiện của cô không tệ, mới cho cô làm giáo viên. Không nghĩ tới cô xoay người giao công việc cho em gái cô làm, đây không phải lừa gạt trường học thì là cái gì, còn có mặt mũi đến cầu tình.”
Bà ấy hừ lạnh một tiếng, "Dù sao tôi cũng sẽ không đồng ý giữ cô ta lại, trường chúng tôi chỉ có lớp em gái cô dạy kém nhất, cũng không biết quản lý. Phụ huynh học sinh đã phản ánh bao nhiêu lần, năm sau có giáo viên mới chúng tôi sẽ lập tức thay đổi cô ta, lời này tôi để ở đây, cô nói nở hoa cũng vô dụng.”
Lưu Giai Giai ở một bên xem kịch, miệng cười đến không khép lại được.
Lục Hạ giải thích: "Tôi đến đây không phải vì em gái tôi.”
Chủ nhiệm Vương hơi sửng sốt chút, "Cái gì?”
Lục Hạ khoát tay nói: "Ngài không nói, tôi cũng không biết các người định đuổi cô ta.”
Chủ nhiệm Vương "Ặc" một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Lưu Giai Giai.
Lưu Giai Giai cũng trợn tròn mắt.
Vội hỏi, "Cô không phải tới cầu tình, vậy sao cô lại cầm nhiều đồ như vậy tới đây?”
Lục Hạ nói: "Tôi đến để xin lỗi, lúc trước chủ nhiệm tìm giáo viên khuyên tôi, ngại ba mẹ nên tôi không dám đồng ý mà từ chối, cho nên tôi rất ngượng ngùng. Lúc trước ba mẹ tôi nói em gái tôi sắp gả tới thôn Kim Sa, cho nên nhất định phải giao công việc cho cô ta, để cô ta có bảo đảm ở chỗ này, tôi mới cho. Nhưng bây giờ cô ta không gả tới, ngược lại là tôi gả tới, tôi đương nhiên không có khả năng tiếp tục để cô ta làm. Cho nên tôi định tới nhà thương lượng với chủ nhiệm Vương thử, xem tôi còn có thể trở lại làm việc hay không.”
Bước ngoặt này, hai người đều bối rối.
Cho nên, Lục Hạ định trở về trường học, chứ không phải tới cầu xin cho Lục Linh San.
Là chính bọn họ nói lỡ miệng?
Vẻ mặt Lưu Giai Giai cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.