Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 25: Chúng Ta Ở Chung Thật Tốt Được Không?
Hoắc Bắc Sơn
05/08/2024
Cô ta không muốn vì sự tồn tại của Lục Hạ mà làm hại mình không thể nối lại tiền duyên với Lý Tịch.
Chỉ cần cô ta có thể ngăn cản Lý Tịch tử vong, anh vẫn như cũ là người đứng thứ hai bãi than thôn Kim Sa kia.
Kiếm được nhiều tiền nhất, cho dù là Lý Kiện Nam cũng phải dựa vào anh mà sống.
Đời này cùng anh sống qua ngày, nhất định cũng có thể sống náo nhiệt hạnh phúc.
Ít nhất cũng không giống như kiếp trước nữa, bị Lý Kiện Nam bức không còn đường lui.
Cô ta vất vả lắm mới có cơ hội như vậy, bất kể là ai, cô ta cũng tuyệt đối không thể để đối phương phá hư hạnh phúc của cô ta!
Cô không chết cũng phải chết!
Lục Linh San bỗng dưng nắm chặt cây bút trong tay.
……
Lục Hạ cũng ý thức được tiếp tục ở chung với Lý Tịch như vậy không phải là biện pháp, chờ buổi chiều người trở về, Lục Hạ gọi anh lại.
Ánh mắt Lý Tịch nặng nề nhìn cô một cái.
Lục Hạ nói: "Tối qua tôi nói thật, tôi không định đi, tôi chuẩn bị về trường tiểu học Kim Sa dạy học.”
“Chúng ta ở chung với nhau thật tốt được không?
Lý Tịch hơi dừng, không lên tiếng.
Nhưng Lục Hạ biết, anh hẳn là ngầm thừa nhận.
Bởi vì trong chốc lát, anh cũng không biết khiêng cái thang từ nơi nào trở về, nghiêm mặt tiến vào phòng của cô.
Nhà này là nhà cũ, rất lâu rồi, bất kể là góc tường hay là nóc nhà, nước đọng quá nhiều đều dễ rỉ nước.
Nhà nhà trong thôn đều có loại vấn đề này, cũng không phải là cái gì ngạc nhiên.
Nhưng mỗi ngày đều dùng chậu hứng nước lại phiền phức.
Hơn nữa buổi tối nghe tiếng tích tắc cũng rất phiền não.
Sau khi Lý Tịch tu bổ xong, buổi tối cô cũng không cần nghe thanh âm này đi ngủ.
Trong lòng Lục Hạ rất vui vẻ.
Cô rửa khoai tây cắt thành miếng, lại cắt thịt ba chỉ thành từng miếng dùng nước sốt ướp gia vị cho vào trong nồi cùng nấu, cuối cùng lửa lớn cạn nước, lại cho vào trong bát hấp với cơm.
Mỗi một miếng đều mềm nhừ ngon miệng còn không dầu mỡ.
Hai người ăn, cô cũng không làm nhiều, ba món một canh đơn giản.
Nhưng đồ ăn phối hợp rất phong phú.
Lý Tịch làm xong thì nhìn thấy cô đã nấu cơm xong, "Lý Tịch, ăn cơm thôi.”
Lý Tịch để cầu thang tới một góc, cũng không biết có phải cố ý làm cô chán ghét hay không, anh một thân bụi bặm liền đi vào ngồi xuống.
Vừa cầm đũa định ăn, quả nhiên bị Lục Hạ cắt ngang.
“Chờ chút.”
Lý Tịch mặt lạnh nhìn cô, không phải muốn ở chung với anh thật tốt sao, anh ngược lại muốn xem cô có thể nhịn bao lâu lại biến trở về.
Lục Hạ nói: "Tôi đun nước nóng, anh đi rửa tay rồi ăn.”
Chỉ bảo anh rửa tay, không cần thay quần áo?
Trước kia lúc bọn họ làm việc ở hố than, đều là có người mang cơm xuống, thời đại đó không có điều kiện, đừng nói thay quần áo, dù là đồ lau miệng cũng không có.
Ăn một ngụm lớn, không biết ăn bao nhiêu tro than vào bụng.
Trong hoàn cảnh như vậy thời gian dài, tất nhiên sẽ không sao cả.
Cho nên lúc trước lần đầu tiên cả người đầy tro than ngồi ăn cơm trên một cái bàn với cô, ánh mắt ghét bỏ ghê tởm kia của cô, cả đời này Lý Tịch cũng không quên được.
Quả nhiên, thấy anh không động đậy, Lục Hạ hơi dừng, nói: "Không cần thay quần áo.”
Lúc này Lý Tịch mới đứng dậy đi rửa tay.
Lục Hạ bĩu môi, sao cứ như trẻ con vậy.
Anh rửa tay lại đây, người cao ngựa lớn ngồi lên ghế kia, bàn tương đối thấp, chân dài rẽ ra mới có thể ngồi thoải mái.
Tóm lại không có chút hình tượng đáng nói.
Lý Tịch vừa há to miệng ăn cơm, vừa đánh giá thần sắc của cô, muốn xem cô có thể nhịn được bao lâu.
Ai ngờ Lục Hạ không nói gì nữa, im lặng ăn cơm.
Căn bản không có ý muốn nói anh.
Anh thu lại ánh mắt, như có điều suy nghĩ.
Chỉ cần cô ta có thể ngăn cản Lý Tịch tử vong, anh vẫn như cũ là người đứng thứ hai bãi than thôn Kim Sa kia.
Kiếm được nhiều tiền nhất, cho dù là Lý Kiện Nam cũng phải dựa vào anh mà sống.
Đời này cùng anh sống qua ngày, nhất định cũng có thể sống náo nhiệt hạnh phúc.
Ít nhất cũng không giống như kiếp trước nữa, bị Lý Kiện Nam bức không còn đường lui.
Cô ta vất vả lắm mới có cơ hội như vậy, bất kể là ai, cô ta cũng tuyệt đối không thể để đối phương phá hư hạnh phúc của cô ta!
Cô không chết cũng phải chết!
Lục Linh San bỗng dưng nắm chặt cây bút trong tay.
……
Lục Hạ cũng ý thức được tiếp tục ở chung với Lý Tịch như vậy không phải là biện pháp, chờ buổi chiều người trở về, Lục Hạ gọi anh lại.
Ánh mắt Lý Tịch nặng nề nhìn cô một cái.
Lục Hạ nói: "Tối qua tôi nói thật, tôi không định đi, tôi chuẩn bị về trường tiểu học Kim Sa dạy học.”
“Chúng ta ở chung với nhau thật tốt được không?
Lý Tịch hơi dừng, không lên tiếng.
Nhưng Lục Hạ biết, anh hẳn là ngầm thừa nhận.
Bởi vì trong chốc lát, anh cũng không biết khiêng cái thang từ nơi nào trở về, nghiêm mặt tiến vào phòng của cô.
Nhà này là nhà cũ, rất lâu rồi, bất kể là góc tường hay là nóc nhà, nước đọng quá nhiều đều dễ rỉ nước.
Nhà nhà trong thôn đều có loại vấn đề này, cũng không phải là cái gì ngạc nhiên.
Nhưng mỗi ngày đều dùng chậu hứng nước lại phiền phức.
Hơn nữa buổi tối nghe tiếng tích tắc cũng rất phiền não.
Sau khi Lý Tịch tu bổ xong, buổi tối cô cũng không cần nghe thanh âm này đi ngủ.
Trong lòng Lục Hạ rất vui vẻ.
Cô rửa khoai tây cắt thành miếng, lại cắt thịt ba chỉ thành từng miếng dùng nước sốt ướp gia vị cho vào trong nồi cùng nấu, cuối cùng lửa lớn cạn nước, lại cho vào trong bát hấp với cơm.
Mỗi một miếng đều mềm nhừ ngon miệng còn không dầu mỡ.
Hai người ăn, cô cũng không làm nhiều, ba món một canh đơn giản.
Nhưng đồ ăn phối hợp rất phong phú.
Lý Tịch làm xong thì nhìn thấy cô đã nấu cơm xong, "Lý Tịch, ăn cơm thôi.”
Lý Tịch để cầu thang tới một góc, cũng không biết có phải cố ý làm cô chán ghét hay không, anh một thân bụi bặm liền đi vào ngồi xuống.
Vừa cầm đũa định ăn, quả nhiên bị Lục Hạ cắt ngang.
“Chờ chút.”
Lý Tịch mặt lạnh nhìn cô, không phải muốn ở chung với anh thật tốt sao, anh ngược lại muốn xem cô có thể nhịn bao lâu lại biến trở về.
Lục Hạ nói: "Tôi đun nước nóng, anh đi rửa tay rồi ăn.”
Chỉ bảo anh rửa tay, không cần thay quần áo?
Trước kia lúc bọn họ làm việc ở hố than, đều là có người mang cơm xuống, thời đại đó không có điều kiện, đừng nói thay quần áo, dù là đồ lau miệng cũng không có.
Ăn một ngụm lớn, không biết ăn bao nhiêu tro than vào bụng.
Trong hoàn cảnh như vậy thời gian dài, tất nhiên sẽ không sao cả.
Cho nên lúc trước lần đầu tiên cả người đầy tro than ngồi ăn cơm trên một cái bàn với cô, ánh mắt ghét bỏ ghê tởm kia của cô, cả đời này Lý Tịch cũng không quên được.
Quả nhiên, thấy anh không động đậy, Lục Hạ hơi dừng, nói: "Không cần thay quần áo.”
Lúc này Lý Tịch mới đứng dậy đi rửa tay.
Lục Hạ bĩu môi, sao cứ như trẻ con vậy.
Anh rửa tay lại đây, người cao ngựa lớn ngồi lên ghế kia, bàn tương đối thấp, chân dài rẽ ra mới có thể ngồi thoải mái.
Tóm lại không có chút hình tượng đáng nói.
Lý Tịch vừa há to miệng ăn cơm, vừa đánh giá thần sắc của cô, muốn xem cô có thể nhịn được bao lâu.
Ai ngờ Lục Hạ không nói gì nữa, im lặng ăn cơm.
Căn bản không có ý muốn nói anh.
Anh thu lại ánh mắt, như có điều suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.