Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 37: Kết Hôn Còn Chia Giường Ngủ
Hoắc Bắc Sơn
06/08/2024
“Tôi tới đây sớm là muốn đi thăm chị tôi, chị ấy hình như cãi nhau với anh rể tôi, tôi lo lắng bọn họ lại nháo lên. Thân thể chị tôi không tốt, nếu là có gì tốt xấu sẽ không tốt.”
“Cãi nhau? Vì sao?”
Mọi người nghi ngờ hỏi.
Lần trước đi bãi than ăn cơm, hai người dường như cũng không có quan hệ kém như trong lời đồn của mọi người.
“Bọn họ ở chung không tốt, từ sau khi kết hôn vẫn luôn chia phòng ngủ, chị kế tôi không thích anh rể, anh rể cũng cảm thấy chị ấy khó hầu hạ.”
Lời nói của Lục Linh San khiến mọi người ở đây đều trừng to mắt, giật mình nhìn về phía cô ta.
“Kết hôn rồi còn chia giường ngủ, quả thực là chưa từng nghe thấy.”
“Lục Hạ này cũng quá thái quá rồi.”
“Cô ta gả tới đây làm lão phật gia sao?”
“Linh San, thật hay giả.”
“Chị cô nói riêng với cậu sao?”
Mọi người nhao nhao hỏi, như là nghe được chuyện gì ghê gớm.
Lục Linh San quét mắt nhìn mọi người một cái, cô ta làm sao biết à, cô ta đương nhiên biết, mỗi lần cô ta đi ngang qua Lý gia, đều sẽ dừng lại trong chốc lát, muốn nhìn xem có thể gặp được Lý Tịch hay không.
Có một lần liền nhìn thấy, anh đi ra từ một căn phòng khác.
Mà phòng của chị kế lại ở phía bên kia.
Rõ ràng hai người không ngủ cùng nhau.
Nếu bọn họ ngủ cùng nhau, Lục Linh San sẽ không cho Lục Hạ sắc mặt tốt như vậy.
Hôm nay đến sớm như vậy, cô ta cố ý đến xem chê cười của Lục Hạ.
Hôm qua để Lý Tịch đọc thư như thế, nhìn thấy cô và Lý Kiện Nam tình ý kéo dài lui tới, xem như là Lý Tịch không có tình cảm với cô, khẳng định cũng sẽ rất tức giận.
Nói không chừng đêm qua đã ầm ĩ một trận.
Nhìn những người tò mò xung quanh, vẻ mặt Lục Linh San khó xử nói: "Chuyện này tôi khó mà nói, lúc này đây tôi tới cũng là muốn khuyên nhủ chị tôi, bảo chị ấy không cần tùy hứng nữa luôn trốn ở trong phòng để người hầu hạ, gây thêm phiền toái cho anh rể. Anh rể phải quản lý mỏ than lớn như vậy, chị ấy còn như vậy, thật sự là quá đáng.”
Cô ta vừa dứt lời, đã có người mở miệng.
“Đó không phải là chị cô sao?”
Có người chỉ chỉ cách đó không xa.
Lục Linh San sửng sốt một chút, ngước mắt, đã thấy trước cửa nhà họ Lý, Lục Hạ đang đứng duỗi lưng.
Vẻ mặt Lục Linh San cứng đờ.
Lục Hạ còn có tâm tình duỗi lưng?
Cô còn có mặt mũi duỗi người?
Lúc này không phải là nên xấu hổ trốn ở trong phòng khóc sướt mướt sao?
Thư của cô và Lý Kiện Nam đã bị Lý Tịch nhìn thấy, cô không nên tìm một cái lỗ chui vào sao?
Sắc mặt Lục Linh San khó coi mím môi, "Có thể là ra ngoài hít thở không khí, dù sao mỗi ngày trốn trong phòng cũng không thoải mái.”
Cô ta vừa dứt lời, Lục Hạ đã nghe thấy động tĩnh nghiêng đầu.
Tuy rằng thời tiết có hơi âm trầm, nhưng khí sắc Lục Hạ lại rất tốt, ngũ quan đẹp rực rỡ, đường nét khuôn mặt nhu hòa, trên gò má còn có ửng đỏ nhàn nhạt, giống như là đám mây chân trời, cực kỳ đẹp mắt.
Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, mới có người mở miệng: "Sắc mặt cô ấy không tệ, thoạt nhìn không giống cãi nhau.”
“Đúng vậy, khí sắc so với ngày đó đi bãi than còn tốt hơn rất nhiều.”
Nhìn người nhìn tướng mạo, mặt người sống không tốt đều sẽ kéo xuống.
Nhưng Lục Hạ thì khác, vốn còn trẻ, tâm trạng tốt, khí sắc cũng đi theo.
Tuyệt đối không nhìn ra là người cả ngày khóc sướt mướt sống không tốt.
Quả nhiên vợ chồng cãi nhau chính là như vậy, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.
“Đúng vậy, lần trước tôi thấy Tiểu Tịch còn che chở cô ấy, trong lòng cũng có cô ấy.”
“Còn đưa cơm về cho cô ấy, trong thôn chúng ta người đàn ông nhà ai có tâm địa như vậy.”
Mọi người đối với Lục Hạ đều ở một loại trạng thái còn rất xa lạ, lần đầu tiên gặp mặt cũng là ở bãi than, chuyện Lục Hạ và mấy thím cãi nhau kia, cho bọn họ ấn tượng rất sâu.
“Cãi nhau? Vì sao?”
Mọi người nghi ngờ hỏi.
Lần trước đi bãi than ăn cơm, hai người dường như cũng không có quan hệ kém như trong lời đồn của mọi người.
“Bọn họ ở chung không tốt, từ sau khi kết hôn vẫn luôn chia phòng ngủ, chị kế tôi không thích anh rể, anh rể cũng cảm thấy chị ấy khó hầu hạ.”
Lời nói của Lục Linh San khiến mọi người ở đây đều trừng to mắt, giật mình nhìn về phía cô ta.
“Kết hôn rồi còn chia giường ngủ, quả thực là chưa từng nghe thấy.”
“Lục Hạ này cũng quá thái quá rồi.”
“Cô ta gả tới đây làm lão phật gia sao?”
“Linh San, thật hay giả.”
“Chị cô nói riêng với cậu sao?”
Mọi người nhao nhao hỏi, như là nghe được chuyện gì ghê gớm.
Lục Linh San quét mắt nhìn mọi người một cái, cô ta làm sao biết à, cô ta đương nhiên biết, mỗi lần cô ta đi ngang qua Lý gia, đều sẽ dừng lại trong chốc lát, muốn nhìn xem có thể gặp được Lý Tịch hay không.
Có một lần liền nhìn thấy, anh đi ra từ một căn phòng khác.
Mà phòng của chị kế lại ở phía bên kia.
Rõ ràng hai người không ngủ cùng nhau.
Nếu bọn họ ngủ cùng nhau, Lục Linh San sẽ không cho Lục Hạ sắc mặt tốt như vậy.
Hôm nay đến sớm như vậy, cô ta cố ý đến xem chê cười của Lục Hạ.
Hôm qua để Lý Tịch đọc thư như thế, nhìn thấy cô và Lý Kiện Nam tình ý kéo dài lui tới, xem như là Lý Tịch không có tình cảm với cô, khẳng định cũng sẽ rất tức giận.
Nói không chừng đêm qua đã ầm ĩ một trận.
Nhìn những người tò mò xung quanh, vẻ mặt Lục Linh San khó xử nói: "Chuyện này tôi khó mà nói, lúc này đây tôi tới cũng là muốn khuyên nhủ chị tôi, bảo chị ấy không cần tùy hứng nữa luôn trốn ở trong phòng để người hầu hạ, gây thêm phiền toái cho anh rể. Anh rể phải quản lý mỏ than lớn như vậy, chị ấy còn như vậy, thật sự là quá đáng.”
Cô ta vừa dứt lời, đã có người mở miệng.
“Đó không phải là chị cô sao?”
Có người chỉ chỉ cách đó không xa.
Lục Linh San sửng sốt một chút, ngước mắt, đã thấy trước cửa nhà họ Lý, Lục Hạ đang đứng duỗi lưng.
Vẻ mặt Lục Linh San cứng đờ.
Lục Hạ còn có tâm tình duỗi lưng?
Cô còn có mặt mũi duỗi người?
Lúc này không phải là nên xấu hổ trốn ở trong phòng khóc sướt mướt sao?
Thư của cô và Lý Kiện Nam đã bị Lý Tịch nhìn thấy, cô không nên tìm một cái lỗ chui vào sao?
Sắc mặt Lục Linh San khó coi mím môi, "Có thể là ra ngoài hít thở không khí, dù sao mỗi ngày trốn trong phòng cũng không thoải mái.”
Cô ta vừa dứt lời, Lục Hạ đã nghe thấy động tĩnh nghiêng đầu.
Tuy rằng thời tiết có hơi âm trầm, nhưng khí sắc Lục Hạ lại rất tốt, ngũ quan đẹp rực rỡ, đường nét khuôn mặt nhu hòa, trên gò má còn có ửng đỏ nhàn nhạt, giống như là đám mây chân trời, cực kỳ đẹp mắt.
Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, mới có người mở miệng: "Sắc mặt cô ấy không tệ, thoạt nhìn không giống cãi nhau.”
“Đúng vậy, khí sắc so với ngày đó đi bãi than còn tốt hơn rất nhiều.”
Nhìn người nhìn tướng mạo, mặt người sống không tốt đều sẽ kéo xuống.
Nhưng Lục Hạ thì khác, vốn còn trẻ, tâm trạng tốt, khí sắc cũng đi theo.
Tuyệt đối không nhìn ra là người cả ngày khóc sướt mướt sống không tốt.
Quả nhiên vợ chồng cãi nhau chính là như vậy, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.
“Đúng vậy, lần trước tôi thấy Tiểu Tịch còn che chở cô ấy, trong lòng cũng có cô ấy.”
“Còn đưa cơm về cho cô ấy, trong thôn chúng ta người đàn ông nhà ai có tâm địa như vậy.”
Mọi người đối với Lục Hạ đều ở một loại trạng thái còn rất xa lạ, lần đầu tiên gặp mặt cũng là ở bãi than, chuyện Lục Hạ và mấy thím cãi nhau kia, cho bọn họ ấn tượng rất sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.