Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 35: Người Phụ Nữ Xấu Hổ
Hoắc Bắc Sơn
05/08/2024
Lục Hạ suy nghĩ phải giải thích chuyện phong bì với người chồng được lời này như thế nào, lại nghĩ tới giữa trưa nhìn thấy Lục Linh San đi ra từ trong lều của người đàn ông.
Thư nam chính gửi cho mình hẳn là đến Lục gia bên kia.
Làm sao có thể ở trong tay Lý Tịch.
Bây giờ nghĩ lại, cũng nói thông suốt.
Thì ra là có người cố ý gây nên.
Tính kế nguyên chủ gả thay xem như xong, dù sao không phải tính kế mình, cho nên Lục Hạ không sao cả.
Nhưng bây giờ muốn hại cô không được thừa kế tài sản, Lục Hạ không thể nhịn được.
Lục Hạ lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa lúc Lý Tịch cũng rửa xong đi ra.
Nhìn lá thư trên tay cô, anh cũng không để ý đến cô, vùi đầu đi về phía phòng mình.
Lục Hạ: Tôi nhìn chằm chằm...
Lý Tịch vốn đưa lưng về phía cô, nhưng ánh mắt Lục Hạ thật sự quá mức mãnh liệt.
Anh không kiên nhẫn quay đầu, lạnh lùng nói: "Làm gì?”
Lục Hạ hỏi: "Có phải anh chưa ăn no không?”
Không hiểu sao thốt ra một câu như vậy, Lý Tịch sửng sốt.
Anh đúng là chưa ăn no, bởi vì hôm nay Lục Hạ không làm nhiều lắm.
Một mình cô ăn không hết, hai người lại không đủ ăn.
Chớ nói chi người đàn ông này dạ dày lớn, chỉ là anh cũng không nói gì.
Không ngờ Lục Hạ lại chú ý tới vấn đề này.
Lục Hạ nói: "Trong bếp còn có mì, có muốn tôi nấu cho anh không?"
Lý Tịch lạnh lùng nói: "Không cần.”
Giọng nói tuy rằng lạnh, nhưng không bén nhọn như buổi trưa.
Lục Hạ cảm thấy có thể nói chuyện này, vì vậy nhẹ giọng nói với anh: "Thư tôi đã xem, tôi có thể giải thích.”
Cô mặc áo lót mỏng, đứng ở cạnh cửa nói chuyện với anh, dưới ánh đèn yếu ớt lông mi tạo ra một tầng bóng mờ trước mắt, mặt mày có vẻ mềm mại lại ôn hòa.
Không thể phủ nhận, Lục Hạ là loại con gái làm cho người ta liếc mắt một cái liền dễ dàng mềm lòng, đặc biệt là khi cô nói chuyện với người khác, rất khó làm cho người ta từ chối.
Biết rõ lúc trước cô khóc sướt mướt, làm cho người ta hết sức phiền chán, thậm chí ngay cả cơm cũng cần anh bưng vào nhà. Nhưng khi cô chủ động mở miệng, vẫn làm cho người ta không tự giác muốn tin tưởng cô.
Lý Tịch nhìn thân ảnh mỏng manh của cô, nhíu mày, "Có gì phải giải thích.”
Lục Hạ nói: "Đương nhiên phải giải thích, anh là chồng tôi, chuyện này tôi không giải thích rõ ràng, trong lòng anh sẽ có vướng mắc, rồi không tin tưởng tôi.”
Lý Tịch:... Nói giống như anh từng tin tưởng cô vậy.
Hơn nữa trong lòng anh cũng không có vướng mắc, chỉ là đơn thuần nhìn làm cho người ta chán ghét mà thôi.
Nào có quan trọng như cô nghĩ.
Anh "A" một tiếng, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng.
Lục Hạ cũng không để ý.
Cô tiếp tục nói: "Lúc trước bị bức hôn, tôi đã viết thư nói rõ ràng với em trai anh, tôi cũng không rõ vì sao anh ta lại gửi lại một phong thư như vậy.”
Đương nhiên, trong phong thư kia đều là khổ sở và không muốn trong lòng nguyên chủ, tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng cô vẫn chờ mong nam chính nhìn thấy phong thư này, có thể trở về cứu vớt cô.
Cũng không biết vì sao, phong thư này đưa ra, lại không nhận được hồi đáp.
Cũng chính bởi vậy, trong cuộc sống vô vọng của nguyên chủ, càng dần dần cảm thấy tuyệt vọng, mới có thể hậm hực thành bệnh.
Thư nam chính gửi cho mình hẳn là đến Lục gia bên kia.
Làm sao có thể ở trong tay Lý Tịch.
Bây giờ nghĩ lại, cũng nói thông suốt.
Thì ra là có người cố ý gây nên.
Tính kế nguyên chủ gả thay xem như xong, dù sao không phải tính kế mình, cho nên Lục Hạ không sao cả.
Nhưng bây giờ muốn hại cô không được thừa kế tài sản, Lục Hạ không thể nhịn được.
Lục Hạ lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa lúc Lý Tịch cũng rửa xong đi ra.
Nhìn lá thư trên tay cô, anh cũng không để ý đến cô, vùi đầu đi về phía phòng mình.
Lục Hạ: Tôi nhìn chằm chằm...
Lý Tịch vốn đưa lưng về phía cô, nhưng ánh mắt Lục Hạ thật sự quá mức mãnh liệt.
Anh không kiên nhẫn quay đầu, lạnh lùng nói: "Làm gì?”
Lục Hạ hỏi: "Có phải anh chưa ăn no không?”
Không hiểu sao thốt ra một câu như vậy, Lý Tịch sửng sốt.
Anh đúng là chưa ăn no, bởi vì hôm nay Lục Hạ không làm nhiều lắm.
Một mình cô ăn không hết, hai người lại không đủ ăn.
Chớ nói chi người đàn ông này dạ dày lớn, chỉ là anh cũng không nói gì.
Không ngờ Lục Hạ lại chú ý tới vấn đề này.
Lục Hạ nói: "Trong bếp còn có mì, có muốn tôi nấu cho anh không?"
Lý Tịch lạnh lùng nói: "Không cần.”
Giọng nói tuy rằng lạnh, nhưng không bén nhọn như buổi trưa.
Lục Hạ cảm thấy có thể nói chuyện này, vì vậy nhẹ giọng nói với anh: "Thư tôi đã xem, tôi có thể giải thích.”
Cô mặc áo lót mỏng, đứng ở cạnh cửa nói chuyện với anh, dưới ánh đèn yếu ớt lông mi tạo ra một tầng bóng mờ trước mắt, mặt mày có vẻ mềm mại lại ôn hòa.
Không thể phủ nhận, Lục Hạ là loại con gái làm cho người ta liếc mắt một cái liền dễ dàng mềm lòng, đặc biệt là khi cô nói chuyện với người khác, rất khó làm cho người ta từ chối.
Biết rõ lúc trước cô khóc sướt mướt, làm cho người ta hết sức phiền chán, thậm chí ngay cả cơm cũng cần anh bưng vào nhà. Nhưng khi cô chủ động mở miệng, vẫn làm cho người ta không tự giác muốn tin tưởng cô.
Lý Tịch nhìn thân ảnh mỏng manh của cô, nhíu mày, "Có gì phải giải thích.”
Lục Hạ nói: "Đương nhiên phải giải thích, anh là chồng tôi, chuyện này tôi không giải thích rõ ràng, trong lòng anh sẽ có vướng mắc, rồi không tin tưởng tôi.”
Lý Tịch:... Nói giống như anh từng tin tưởng cô vậy.
Hơn nữa trong lòng anh cũng không có vướng mắc, chỉ là đơn thuần nhìn làm cho người ta chán ghét mà thôi.
Nào có quan trọng như cô nghĩ.
Anh "A" một tiếng, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng.
Lục Hạ cũng không để ý.
Cô tiếp tục nói: "Lúc trước bị bức hôn, tôi đã viết thư nói rõ ràng với em trai anh, tôi cũng không rõ vì sao anh ta lại gửi lại một phong thư như vậy.”
Đương nhiên, trong phong thư kia đều là khổ sở và không muốn trong lòng nguyên chủ, tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng cô vẫn chờ mong nam chính nhìn thấy phong thư này, có thể trở về cứu vớt cô.
Cũng không biết vì sao, phong thư này đưa ra, lại không nhận được hồi đáp.
Cũng chính bởi vậy, trong cuộc sống vô vọng của nguyên chủ, càng dần dần cảm thấy tuyệt vọng, mới có thể hậm hực thành bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.