Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 50: Nữ Chính Đuổi Theo Tới
Hoắc Bắc Sơn
06/08/2024
"Được rồi.” Lý Tịch từng câu từng chữ cắt đứt lời thô tục của cô, liếc anh ta một cái nói: "Cậu cho rằng kết hôn là trò đùa sao? Nói ly là ly, cậu thật sự là vì tốt cho cô ấy? Tự mình suy nghĩ thật kỹ đi.”
Lý Kiện Nam mờ mịt đứng đó, anh ta cũng biết mình quá mức sốt ruột, nhưng anh ta thật sự không thể thấy người mình thích thành vợ của người khác, người nọ còn là anh cả của mình, nói, nói không chừng còn sớm cùng giường với anh, đã sớm không còn trong sạch...
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Lý Kiện Nam liền cảm giác lòng mình khó chịu như bị kim đâm, còn có một loại phẫn nộ không có chỗ phát tiết.
Anh ta siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, vô lực nói: "Anh biết, chuyện này, chúng ta từ từ nói, Hạ Hạ, anh không ép em.”
Nói xong, mệt mỏi xoay người rời đi.
Lục Hạ thở dài, mệt mỏi quá.
Cho nên nói làm gì không tốt, nhất định phải làm ánh trăng sáng.
Cô tình nguyện làm nữ phụ ác độc.
Cô liếc mắt nhìn bóng lưng Lý Kiện Nam, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tịch nhìn mình.
Nhất thời rụt cổ, làm bộ nhu thuận.
Một bộ em rất vô tội rất cố gắng, là anh ta dây dưa không rõ.
Thật ra Lục Hạ còn rất may mắn, Lý Tịch không hề không nể mặt như trong tưởng tượng, cô cho rằng để anh nhìn thấy, nhất định sẽ đen mặt lập tức bảo cô cút đi.
Không nghĩ tới anh chẳng những không có trách mình, ngược lại còn giúp cô nói chuyện.
Đồng dạng đều là đàn ông, Lý Kiện Nam lại chỉ lo trách cô, mà chưa từng nói một câu cha mẹ cô không đúng. Giống như cô không đồng ý gả, có thể không gả đơn giản như vậy.
Nhưng Lý Tịch lại dứt khoát vạch trần sự dối trá của anh ta, bởi vì không muốn đi tìm Lục gia gây phiền toái, không muốn làm lớn chuyện này sợ có ảnh hưởng với mình, cho nên anh ta tình nguyện đổ vấn đề lên người Lục Hạ, cũng không muốn thừa nhận là lỗi của người khác.
Còn không rõ ràng chuyện cụ thể xảy ra, thậm chí đã nghĩ ra phương pháp giải quyết có lợi nhất với anh ta, hoàn toàn không suy nghĩ cho Lục Hạ, chỉ vì tư lợi.
Điểm này, Lý Tịch so với anh ta thì tốt hơn nhiều lắm!
Cô thích cách xử sự trắng trợn như Lý Tịch.
“Quần áo em mua đâu?” Lý Tịch tiến lên, thấy chỉ có hai cái chăn, lại thấy cô tay không, nhíu mày.
Lục Hạ vốn đã chuẩn bị xong trả lời nếu anh hỏi mình và Lý Kiện Nam làm sao gặp nhau mà cùng nhau trở về như thế nào, ai ngờ Lý Tịch vòng đề tài lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nói: "A? A? Quần áo, quần áo gì? A, quần áo a...... Em quên mất.”
Lý Tịch không biết nói gì trong chớp mắt, "Người đã đi xa như vậy, còn không lấy lại được tinh thần?”
“Không phải vì anh ta.” Lục Hạ vội nói.
“Đó là bởi vì gì?”
“Bởi vì anh...... Bởi vì anh đột nhiên nói sang chuyện khác, em không kịp phản ứng.”
Lý Tịch giật mình.
Lục Hạ ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn chân thành: "Em còn tưởng anh sẽ hỏi em gặp em trai anh ở đâu.”
Nói xong Lục Hạ liền bắt đầu bát quái, "Em nói cho anh biết em trai anh rất không biết xấu hổ, dẫn theo một nữ sinh trở về, còn không biết xấu hổ trách em, em còn chưa nói anh ta đâu, hừ, em cũng không thâm tình giả dối như anh ta, người trưởng thành phải cầm lên được buông xuống được.”
Cô rất kiêu ngạo ngẩng đầu.
Lý Tịch nhìn trên mặt cô cũng không có một chút thương tâm nào, ngược lại bởi vì hành vi của mình mà kiêu ngạo đắc ý, trong lòng hơi buồn cười.
“Anh cười cái gì?”
Lý Tịch lập tức thu lại biểu tình, lạnh lùng nói: "Anh không cười.”
Lục Hạ bĩu môi nói: "Em rõ ràng nhìn thấy.”
Lý Tịch mặc kệ cô, xách chăn đi trước.
Lý Kiện Nam mờ mịt đứng đó, anh ta cũng biết mình quá mức sốt ruột, nhưng anh ta thật sự không thể thấy người mình thích thành vợ của người khác, người nọ còn là anh cả của mình, nói, nói không chừng còn sớm cùng giường với anh, đã sớm không còn trong sạch...
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Lý Kiện Nam liền cảm giác lòng mình khó chịu như bị kim đâm, còn có một loại phẫn nộ không có chỗ phát tiết.
Anh ta siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, vô lực nói: "Anh biết, chuyện này, chúng ta từ từ nói, Hạ Hạ, anh không ép em.”
Nói xong, mệt mỏi xoay người rời đi.
Lục Hạ thở dài, mệt mỏi quá.
Cho nên nói làm gì không tốt, nhất định phải làm ánh trăng sáng.
Cô tình nguyện làm nữ phụ ác độc.
Cô liếc mắt nhìn bóng lưng Lý Kiện Nam, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tịch nhìn mình.
Nhất thời rụt cổ, làm bộ nhu thuận.
Một bộ em rất vô tội rất cố gắng, là anh ta dây dưa không rõ.
Thật ra Lục Hạ còn rất may mắn, Lý Tịch không hề không nể mặt như trong tưởng tượng, cô cho rằng để anh nhìn thấy, nhất định sẽ đen mặt lập tức bảo cô cút đi.
Không nghĩ tới anh chẳng những không có trách mình, ngược lại còn giúp cô nói chuyện.
Đồng dạng đều là đàn ông, Lý Kiện Nam lại chỉ lo trách cô, mà chưa từng nói một câu cha mẹ cô không đúng. Giống như cô không đồng ý gả, có thể không gả đơn giản như vậy.
Nhưng Lý Tịch lại dứt khoát vạch trần sự dối trá của anh ta, bởi vì không muốn đi tìm Lục gia gây phiền toái, không muốn làm lớn chuyện này sợ có ảnh hưởng với mình, cho nên anh ta tình nguyện đổ vấn đề lên người Lục Hạ, cũng không muốn thừa nhận là lỗi của người khác.
Còn không rõ ràng chuyện cụ thể xảy ra, thậm chí đã nghĩ ra phương pháp giải quyết có lợi nhất với anh ta, hoàn toàn không suy nghĩ cho Lục Hạ, chỉ vì tư lợi.
Điểm này, Lý Tịch so với anh ta thì tốt hơn nhiều lắm!
Cô thích cách xử sự trắng trợn như Lý Tịch.
“Quần áo em mua đâu?” Lý Tịch tiến lên, thấy chỉ có hai cái chăn, lại thấy cô tay không, nhíu mày.
Lục Hạ vốn đã chuẩn bị xong trả lời nếu anh hỏi mình và Lý Kiện Nam làm sao gặp nhau mà cùng nhau trở về như thế nào, ai ngờ Lý Tịch vòng đề tài lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nói: "A? A? Quần áo, quần áo gì? A, quần áo a...... Em quên mất.”
Lý Tịch không biết nói gì trong chớp mắt, "Người đã đi xa như vậy, còn không lấy lại được tinh thần?”
“Không phải vì anh ta.” Lục Hạ vội nói.
“Đó là bởi vì gì?”
“Bởi vì anh...... Bởi vì anh đột nhiên nói sang chuyện khác, em không kịp phản ứng.”
Lý Tịch giật mình.
Lục Hạ ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn chân thành: "Em còn tưởng anh sẽ hỏi em gặp em trai anh ở đâu.”
Nói xong Lục Hạ liền bắt đầu bát quái, "Em nói cho anh biết em trai anh rất không biết xấu hổ, dẫn theo một nữ sinh trở về, còn không biết xấu hổ trách em, em còn chưa nói anh ta đâu, hừ, em cũng không thâm tình giả dối như anh ta, người trưởng thành phải cầm lên được buông xuống được.”
Cô rất kiêu ngạo ngẩng đầu.
Lý Tịch nhìn trên mặt cô cũng không có một chút thương tâm nào, ngược lại bởi vì hành vi của mình mà kiêu ngạo đắc ý, trong lòng hơi buồn cười.
“Anh cười cái gì?”
Lý Tịch lập tức thu lại biểu tình, lạnh lùng nói: "Anh không cười.”
Lục Hạ bĩu môi nói: "Em rõ ràng nhìn thấy.”
Lý Tịch mặc kệ cô, xách chăn đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.