Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 31: Thư Của Người Trong Lòng Cô
Hoắc Bắc Sơn
05/08/2024
“Cô có chuyện gì.” Lý Tịch ngữ khí dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ khôi phục lạnh lùng dĩ vãng.
“Anh, anh Tịch...” Lục Linh San có hơi không kịp phản ứng, đã bị anh ta cắt ngang: "Sau này xin gọi rôi là anh rể.”
Hốc mắt Lục Linh San thiếu chút nữa đỏ lên, anh đây là có ý gì, lúc trước rõ ràng luôn không có ý kiến, thế nào bỗng nhiên bảo cô ta gọi anh như vậy.
Cô ta không muốn xưng hô như vậy, bởi vì hai chữ này, luôn luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở cô ta, cô ta giao người mình yêu cho người khác như thế nào.
Hay là nói, anh sợ người khác nghe được sẽ suy nghĩ nhiều thêm gì, cho nên mới bảo cô ta đổi xưng hô?
Dù sao Lục Hạ cũng đã tới nơi này, tất cả mọi người đều biết quan hệ của cô ta với cô, nếu như cô ta vẫn gọi như vậy, khó tránh khỏi bị người ta nghĩ nhiều.
Lục Linh San an ủi mình như vậy, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, cô ta cắn cắn môi, nói: "Anh rể, em tới nhờ anh giúp em đưa đồ cho chị kế.”
Lý Tịch lạnh nhạt nói: "Lát nữa cô ấy sẽ đến, cô cứ giao cho cô ấy là được.”
Loại chuyện nhỏ này còn phải tìm anh, quá phiền toái.
Anh vừa nói chuyện, vừa đứng dậy kéo lều ra, liền nhìn thấy cách bãi than không xa có một bóng người đi vào, là Lục Hạ, trên tay cô xách đồ, cô thế mà thật sự đưa cơm tới cho anh.
Lý Tịch nhìn thấy Lục Hạ, Lục Hạ tất nhiên cũng nhìn thấy Lý Tịch, cô vừa định đưa tay chào hỏi, sau đó liền nhìn thấy trong lều phía sau anh có một người phụ nữ đi ra...
Là Lục Linh San.
Lục Hạ trợn tròn mắt.
Không phải chứ, hai người đã phát triển đến nước này sao?
Lục Linh San tất nhiên cũng nhìn thấy, cô ta có hơi khó tin, đặc biệt là nhìn thứ Lục Hạ đang cầm trong tay và nụ cười trên mặt còn chưa hoàn toàn biến mất của cô.
Đều làm cho cô ta cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Lục Hạ vì sao chứ, cô không phải sẽ chết sao, vì sao bỗng nhiên đối tốt với Lý Tịch, cô không phải lòng tràn đầy đều là Lý Kiện Nam sao?
Cả đời này cô ta cũng không tranh đoạt Lý Kiện Nam với cô, vì sao cô lại muốn tranh đoạt Lý Tịch với cô ta.
Kiếp trước cũng giống như vậy, rõ ràng các cô đều quen biết Lý Kiện Nam, nhưng chính là vì cô biết lấy lòng người khác hơn so với cô ta, biết giả bộ đáng thương, cho nên Lý Kiện Nam liền đặc biệt chú ý tới cô.
Lục Linh San siết chặt nắm đấm.
Một người sắp chết, vì sao còn muốn cho người ta cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy.
Cô ở lại có thể làm cái gì, cô lại không cứu được Lý Tịch.
Lục Linh San làm bộ như không thấy Lục Hạ, đưa phong bì cho Lý Tịch nói, "Đây là thư em trai anh gửi cho chị em.”
“Em không có mặt mũi đưa cho chị ấy, dù sao nếu không phải vì em, cũng sẽ không làm hại chị ấy không thể không tách khỏi em trai anh.”
“Nếu chị ấy nhìn thấy phong thư này, có lẽ có thể nghĩ thoáng......”
Cô ta nói xong, nhét phong bì vào trong lòng người đàn ông, xoay người bỏ chạy.
Lục Hạ không nghe hai người nói gì, chỉ cảm thấy biểu tình của Lý Tịch không tốt lắm.
“Anh, anh Tịch...” Lục Linh San có hơi không kịp phản ứng, đã bị anh ta cắt ngang: "Sau này xin gọi rôi là anh rể.”
Hốc mắt Lục Linh San thiếu chút nữa đỏ lên, anh đây là có ý gì, lúc trước rõ ràng luôn không có ý kiến, thế nào bỗng nhiên bảo cô ta gọi anh như vậy.
Cô ta không muốn xưng hô như vậy, bởi vì hai chữ này, luôn luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở cô ta, cô ta giao người mình yêu cho người khác như thế nào.
Hay là nói, anh sợ người khác nghe được sẽ suy nghĩ nhiều thêm gì, cho nên mới bảo cô ta đổi xưng hô?
Dù sao Lục Hạ cũng đã tới nơi này, tất cả mọi người đều biết quan hệ của cô ta với cô, nếu như cô ta vẫn gọi như vậy, khó tránh khỏi bị người ta nghĩ nhiều.
Lục Linh San an ủi mình như vậy, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, cô ta cắn cắn môi, nói: "Anh rể, em tới nhờ anh giúp em đưa đồ cho chị kế.”
Lý Tịch lạnh nhạt nói: "Lát nữa cô ấy sẽ đến, cô cứ giao cho cô ấy là được.”
Loại chuyện nhỏ này còn phải tìm anh, quá phiền toái.
Anh vừa nói chuyện, vừa đứng dậy kéo lều ra, liền nhìn thấy cách bãi than không xa có một bóng người đi vào, là Lục Hạ, trên tay cô xách đồ, cô thế mà thật sự đưa cơm tới cho anh.
Lý Tịch nhìn thấy Lục Hạ, Lục Hạ tất nhiên cũng nhìn thấy Lý Tịch, cô vừa định đưa tay chào hỏi, sau đó liền nhìn thấy trong lều phía sau anh có một người phụ nữ đi ra...
Là Lục Linh San.
Lục Hạ trợn tròn mắt.
Không phải chứ, hai người đã phát triển đến nước này sao?
Lục Linh San tất nhiên cũng nhìn thấy, cô ta có hơi khó tin, đặc biệt là nhìn thứ Lục Hạ đang cầm trong tay và nụ cười trên mặt còn chưa hoàn toàn biến mất của cô.
Đều làm cho cô ta cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Lục Hạ vì sao chứ, cô không phải sẽ chết sao, vì sao bỗng nhiên đối tốt với Lý Tịch, cô không phải lòng tràn đầy đều là Lý Kiện Nam sao?
Cả đời này cô ta cũng không tranh đoạt Lý Kiện Nam với cô, vì sao cô lại muốn tranh đoạt Lý Tịch với cô ta.
Kiếp trước cũng giống như vậy, rõ ràng các cô đều quen biết Lý Kiện Nam, nhưng chính là vì cô biết lấy lòng người khác hơn so với cô ta, biết giả bộ đáng thương, cho nên Lý Kiện Nam liền đặc biệt chú ý tới cô.
Lục Linh San siết chặt nắm đấm.
Một người sắp chết, vì sao còn muốn cho người ta cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy.
Cô ở lại có thể làm cái gì, cô lại không cứu được Lý Tịch.
Lục Linh San làm bộ như không thấy Lục Hạ, đưa phong bì cho Lý Tịch nói, "Đây là thư em trai anh gửi cho chị em.”
“Em không có mặt mũi đưa cho chị ấy, dù sao nếu không phải vì em, cũng sẽ không làm hại chị ấy không thể không tách khỏi em trai anh.”
“Nếu chị ấy nhìn thấy phong thư này, có lẽ có thể nghĩ thoáng......”
Cô ta nói xong, nhét phong bì vào trong lòng người đàn ông, xoay người bỏ chạy.
Lục Hạ không nghe hai người nói gì, chỉ cảm thấy biểu tình của Lý Tịch không tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.