Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 11:
Nịnh Mông Cửu
13/10/2024
Ông cụ bị bệnh chứ không phải bị lú lẫn hay mù lòa, có thể không nhìn ra chút tâm tư nhỏ này của cô con dâu cả sao?
Trước đó, khi thằng hai đến, chỉ nói là gặp được Lâm Kiều ở trước cửa nhà chứ không hề nhắc gì đến con dâu cả. Nhưng nếu con dâu cả chưa từng gặp người, không biết Lâm Kiều đến, lúc nói những lời này tại sao lại luôn bóng gió mà nhìn Lâm Kiều?
Điều này khiến ông cụ rất tức giận, lại có chút khó xử, cứ nhìn chằm chằm Diệp Mẫn Thục mà không nói một lời.
Ông cụ không nói, Diệp Mẫn Thục cũng dần dần nói không nổi nữa, trong căn phòng bệnh chỉ còn lại sự ngột ngạt và đông cứng đang chậm rãi di động.
Cuối cùng, vẫn là Từ Lệ phá vỡ sự bế tắc này, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch: "Có phải sắp hết rồi không?"
Thực ra trong bình vẫn còn một ít nước thuốc, đủ để truyền thêm mười mấy phút. Chủ yếu là bà muốn nhắc nhở ông cụ Quý rằng ông cụ vẫn đang bị bệnh đấy, nhớ chú ý kiểm soát cảm xúc, đừng để bản thân lại tức đến ngất đi.
Hơn nữa, chủ đề trước đó thực sự rất ngượng ngùng, dù sao thì Lâm Kiều tìm đến đây cũng là vì chuyện hôn ước. Kết quả là Diệp Mẫn Thục không những rất có thể đã cho cô ăn canh bế môn (chặn cửa), mà còn làm ra cái trò này trước mặt cô nữa.
Từ Lệ vừa xấu hổ lại vừa thấy áy náy, không ngờ Lâm Kiều nghe vậy thì đã đứng dậy: "Để cháu đi tìm y tá đến rút kim."
Đây là thật sự quá thật thà hay là bị chọc tức rồi, nên không muốn ở lại trong phòng bệnh nữa?
Từ Lệ nhất thời không biết nên nói gì, lúc này ông cụ Quý cũng mới nhớ ra cô vẫn còn trong phòng bệnh, mới nén cơn giận lại.
Chỉ là chuyện liên quan đến thể diện của người con dâu cả và nhà họ Quý, có một số lời thực sự không tiện nói trước mặt cô, lời giữ người đã đến bên miệng, cuối cùng vẫn không nói ra.
"Con đi hỏi xem còn phải chú ý gì nữa không." Quý Đạc vẫn luôn im lặng, giờ lại đột nhiên lên tiếng.
Chuyện này vốn không liên quan đến anh, có anh đi theo cũng không tính là quá thất lễ với Lâm Kiều.
Ông cụ Quý không phản đối, đợi hai người đi rồi, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống: "Tiểu Trạch có đối tượng khi nào? Sao tôi không biết?"
"Còn không phải là hai đứa nó mới quen sao, con cũng mới nghe Tiểu Trạch nói thôi."
Ánh mắt Diệp Mẫn Thục lóe lên, trực tiếp ấn Tống Tĩnh ngồi vào vị trí Lâm Kiều ngồi trước đó: "Trước đây hai đứa còn nhỏ, căn bản không nghĩ đến chuyện đó. Bây giờ lớn rồi, tiếp xúc rồi mới phát hiện mọi mặt đều rất phù hợp."
Hành động giành chỗ này thực sự có chút rõ ràng, sắc mặt ông cụ càng khó coi hơn. Bên ngoài phòng bệnh, Lâm Kiều lại không có ý định vội vàng trở về.
Cô đi đến phòng trực của y tá, nói: "Đồng chí, làm phiền chị một chút, bệnh nhân giường 33 khoảng mười phút nữa cần rút kim." Rồi quay người đi đến cầu thang.
Phản ứng này rõ ràng là cố ý tìm cớ tránh ra ngoài.
Quý Đạc ở ngay phía sau cô, nhìn cô đẩy cửa sổ chỗ cầu thang, nhìn ra tán cây vừa nhú chồi non bên ngoài, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thế nhưng vẻ mặt cô lại vẫn bình tĩnh như thường, không giống như vừa biết được người có hôn ước với mình đã có đối tượng.
Là do tính tình cô trầm ổn đến mức không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, hay chỉ cần nhà họ Quý đồng ý thực hiện hôn ước, những chuyện khác cô đều không quan tâm?
Ánh mắt Quý Đạc có chút sâu xa, bước đến bên kia cửa sổ, hỏi cô: "Tình huống nhà cô cụ thể thế nào?"
Lâm Kiều không ngờ anh đột nhiên lại hỏi mình, còn hỏi chuyện nhà cô, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Cô là cố ý tránh ra ngoài, dù sao cô cũng là người ngoài, có cô ở đó, người nhà họ Quý chắc chắn không tiện nói chuyện.
Chỉ là cô tìm đến đây rõ ràng là có chuyện, trên đường cũng không thấy người đàn ông này hỏi câu nào...
Trước đó, khi thằng hai đến, chỉ nói là gặp được Lâm Kiều ở trước cửa nhà chứ không hề nhắc gì đến con dâu cả. Nhưng nếu con dâu cả chưa từng gặp người, không biết Lâm Kiều đến, lúc nói những lời này tại sao lại luôn bóng gió mà nhìn Lâm Kiều?
Điều này khiến ông cụ rất tức giận, lại có chút khó xử, cứ nhìn chằm chằm Diệp Mẫn Thục mà không nói một lời.
Ông cụ không nói, Diệp Mẫn Thục cũng dần dần nói không nổi nữa, trong căn phòng bệnh chỉ còn lại sự ngột ngạt và đông cứng đang chậm rãi di động.
Cuối cùng, vẫn là Từ Lệ phá vỡ sự bế tắc này, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch: "Có phải sắp hết rồi không?"
Thực ra trong bình vẫn còn một ít nước thuốc, đủ để truyền thêm mười mấy phút. Chủ yếu là bà muốn nhắc nhở ông cụ Quý rằng ông cụ vẫn đang bị bệnh đấy, nhớ chú ý kiểm soát cảm xúc, đừng để bản thân lại tức đến ngất đi.
Hơn nữa, chủ đề trước đó thực sự rất ngượng ngùng, dù sao thì Lâm Kiều tìm đến đây cũng là vì chuyện hôn ước. Kết quả là Diệp Mẫn Thục không những rất có thể đã cho cô ăn canh bế môn (chặn cửa), mà còn làm ra cái trò này trước mặt cô nữa.
Từ Lệ vừa xấu hổ lại vừa thấy áy náy, không ngờ Lâm Kiều nghe vậy thì đã đứng dậy: "Để cháu đi tìm y tá đến rút kim."
Đây là thật sự quá thật thà hay là bị chọc tức rồi, nên không muốn ở lại trong phòng bệnh nữa?
Từ Lệ nhất thời không biết nên nói gì, lúc này ông cụ Quý cũng mới nhớ ra cô vẫn còn trong phòng bệnh, mới nén cơn giận lại.
Chỉ là chuyện liên quan đến thể diện của người con dâu cả và nhà họ Quý, có một số lời thực sự không tiện nói trước mặt cô, lời giữ người đã đến bên miệng, cuối cùng vẫn không nói ra.
"Con đi hỏi xem còn phải chú ý gì nữa không." Quý Đạc vẫn luôn im lặng, giờ lại đột nhiên lên tiếng.
Chuyện này vốn không liên quan đến anh, có anh đi theo cũng không tính là quá thất lễ với Lâm Kiều.
Ông cụ Quý không phản đối, đợi hai người đi rồi, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống: "Tiểu Trạch có đối tượng khi nào? Sao tôi không biết?"
"Còn không phải là hai đứa nó mới quen sao, con cũng mới nghe Tiểu Trạch nói thôi."
Ánh mắt Diệp Mẫn Thục lóe lên, trực tiếp ấn Tống Tĩnh ngồi vào vị trí Lâm Kiều ngồi trước đó: "Trước đây hai đứa còn nhỏ, căn bản không nghĩ đến chuyện đó. Bây giờ lớn rồi, tiếp xúc rồi mới phát hiện mọi mặt đều rất phù hợp."
Hành động giành chỗ này thực sự có chút rõ ràng, sắc mặt ông cụ càng khó coi hơn. Bên ngoài phòng bệnh, Lâm Kiều lại không có ý định vội vàng trở về.
Cô đi đến phòng trực của y tá, nói: "Đồng chí, làm phiền chị một chút, bệnh nhân giường 33 khoảng mười phút nữa cần rút kim." Rồi quay người đi đến cầu thang.
Phản ứng này rõ ràng là cố ý tìm cớ tránh ra ngoài.
Quý Đạc ở ngay phía sau cô, nhìn cô đẩy cửa sổ chỗ cầu thang, nhìn ra tán cây vừa nhú chồi non bên ngoài, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thế nhưng vẻ mặt cô lại vẫn bình tĩnh như thường, không giống như vừa biết được người có hôn ước với mình đã có đối tượng.
Là do tính tình cô trầm ổn đến mức không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, hay chỉ cần nhà họ Quý đồng ý thực hiện hôn ước, những chuyện khác cô đều không quan tâm?
Ánh mắt Quý Đạc có chút sâu xa, bước đến bên kia cửa sổ, hỏi cô: "Tình huống nhà cô cụ thể thế nào?"
Lâm Kiều không ngờ anh đột nhiên lại hỏi mình, còn hỏi chuyện nhà cô, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Cô là cố ý tránh ra ngoài, dù sao cô cũng là người ngoài, có cô ở đó, người nhà họ Quý chắc chắn không tiện nói chuyện.
Chỉ là cô tìm đến đây rõ ràng là có chuyện, trên đường cũng không thấy người đàn ông này hỏi câu nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.