Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 18:
Nịnh Mông Cửu
18/10/2024
Nói đến đây thì đã hơi đi xa khỏi câu chuyện, Từ Lệ lại nhắc tới chuyện hôn ước thuở bé: "Nếu thực sự không được thì đừng miễn cưỡng nữa. Có nhiều cách để trả ơn, không nhất thiết phải ghép hai đứa trẻ lại với nhau, tôi thấy nhà họ cũng không tích cực với chuyện này lắm đâu."
Ông cụ Quý im lặng, vừa lúc có tiếng bước chân đến gần, hai người liền dừng cuộc nói chuyện.
Lâm Kiều và Quý Đạc đi vào, cả bốn người đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện vừa rồi. Lúc này ông cụ Quý cũng đã bình tĩnh lại, thấy Từ Lệ đã gọt táo xong liền bảo bà đưa cho Lâm Kiều: "Vừa nãy chưa nghe cháu nói hết, bên nhà cháu rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ngay khi Lâm Kiều bước vào cửa, cô đã phát hiện ra trong không khí vẫn còn chút ngột ngạt chưa tan hết.
Cô cảm ơn rồi nhận lấy, cũng không thêm mắm dặm muối, kể lại mọi chuyện một cách rõ ràng.
Ông cụ Quý đã sớm đoán được Lâm Kiều tìm đến đây như vậy thì e rằng chuyện hôn nhân này có gì đó không ổn, nhưng không ngờ lại không ổn đến cỡ này.
Hơn nữa, không quan tâm đến ý nguyện của Lâm Kiều mà bán cô đi, còn giữ lại hộ khẩu và toàn bộ giấy tờ tùy thân của Lâm Kiều, ép cho cô chỉ có thể trốn ra ngoài cầu cứu, thủ đoạn này cũng quá...
Ông cụ nhíu mày thật chặt, một lúc lâu sau mới hỏi: "Đã định ngày chưa?"
"Ngày kia."
Lần này ông cụ Quý lại càng im lặng lâu hơn, nhìn Quý Đạc đang ngồi trên giường bệnh khác: "Hai ngày nay con có rảnh không?"
Hỏi câu này vào lúc này, rõ ràng là có chuyện, Quý Đạc trầm ngâm một chút: "Có mấy ngày nghỉ."
"Vậy con đi cùng con bé Kiều một chuyến, trước tiên xử lý chuyện nhà con bé cho xong đi."
Ngay cả chuyện tìm người giả mạo thế này mà đều có thể làm được, lại nhìn thái độ của Diệp Mẫn Thục và Quý Trạch thì chắc chắn chuyện này còn phải ầm ĩ dài dài rồi.
Nhưng chuyện của Lâm Kiều thì không thể trì hoãn được, ông cụ Quý suy nghĩ mãi, vẫn quyết định để con trai thứ của mình đi một chuyến. Một là Quý Đạc làm việc khiến ông cụ yên tâm nhất, hai là đứa con trai cả đang đi công tác không có ở nhà, ngoài Quý Đạc ra, ông cụ cũng không có sự lựa chọn nào tốt hơn cả.
Hai mẹ con Diệp Mẫn Thục và Tiểu Trạch thì chắc chắn sẽ không đi rồi, Từ Lệ thì có thời gian nhưng khí thế thì không đủ, e rằng không chế ngự được hai vợ chồng nhà họ Lâm.
Chỉ là để đứa con trai này làm việc mới khiến ông cụ yên tâm nhất, anh cũng có chủ kiến nhất, ông cụ thực sự sợ anh không đồng ý hoặc có sắp xếp khác.
Quý Đạc nghe vậy, cũng hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Được, con sẽ sắp xếp.”
Ông cụ nghe vậy thì cũng liền an tâm: “Nhớ làm cả thư giới thiệu nữa.” Sợ Lâm Kiều nghĩ nhiều nên ông cụ còn giải thích thêm một câu: “Chuyện bên đó của cháu là quan trọng nhất, giải quyết xong chuyện này trước, chuyện khác đợi lúc quay về rồi tính tiếp.”
Thư giới thiệu này hiển nhiên chính là thư giới thiệu kết hôn.
Diệp Mẫn Thục làm chuyện này thực sự không ra gì, thế nhưng đằng này còn chưa giải quyết xong, ông cụ thực sự không biết ăn nói với Lâm Kiều thế nào, dứt khoát bày tỏ thái độ, cho Lâm Kiều ăn một viên thuốc an thần.
Giải quyết được chuyện trong nhà là tốt rồi, Lâm Kiều cũng không cần phải vội nữa.
Thực tế thì nếu không phải chuyện này thật sự quá khó giải quyết, hơn nữa tìm nhà họ Quý để kết hôn là cách giải quyết nhanh nhất và cũng ít rắc rối nhất, thì cô cũng sẽ không nhất quyết phải thực hiện hôn ước này đâu.
Hai vợ chồng chú thím của nguyên thân làm việc thực sự rất cạn tàu ráo máng, nếu như cô không kết hôn, không mượn mối quan hệ hôn nhân này của nhà họ Quý để thoát thân thì nếu bọn họ đã có thể bán cô một lần, đương nhiên sẽ có thể bán cô thêm lần thứ hai.
Ông cụ Quý im lặng, vừa lúc có tiếng bước chân đến gần, hai người liền dừng cuộc nói chuyện.
Lâm Kiều và Quý Đạc đi vào, cả bốn người đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện vừa rồi. Lúc này ông cụ Quý cũng đã bình tĩnh lại, thấy Từ Lệ đã gọt táo xong liền bảo bà đưa cho Lâm Kiều: "Vừa nãy chưa nghe cháu nói hết, bên nhà cháu rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ngay khi Lâm Kiều bước vào cửa, cô đã phát hiện ra trong không khí vẫn còn chút ngột ngạt chưa tan hết.
Cô cảm ơn rồi nhận lấy, cũng không thêm mắm dặm muối, kể lại mọi chuyện một cách rõ ràng.
Ông cụ Quý đã sớm đoán được Lâm Kiều tìm đến đây như vậy thì e rằng chuyện hôn nhân này có gì đó không ổn, nhưng không ngờ lại không ổn đến cỡ này.
Hơn nữa, không quan tâm đến ý nguyện của Lâm Kiều mà bán cô đi, còn giữ lại hộ khẩu và toàn bộ giấy tờ tùy thân của Lâm Kiều, ép cho cô chỉ có thể trốn ra ngoài cầu cứu, thủ đoạn này cũng quá...
Ông cụ nhíu mày thật chặt, một lúc lâu sau mới hỏi: "Đã định ngày chưa?"
"Ngày kia."
Lần này ông cụ Quý lại càng im lặng lâu hơn, nhìn Quý Đạc đang ngồi trên giường bệnh khác: "Hai ngày nay con có rảnh không?"
Hỏi câu này vào lúc này, rõ ràng là có chuyện, Quý Đạc trầm ngâm một chút: "Có mấy ngày nghỉ."
"Vậy con đi cùng con bé Kiều một chuyến, trước tiên xử lý chuyện nhà con bé cho xong đi."
Ngay cả chuyện tìm người giả mạo thế này mà đều có thể làm được, lại nhìn thái độ của Diệp Mẫn Thục và Quý Trạch thì chắc chắn chuyện này còn phải ầm ĩ dài dài rồi.
Nhưng chuyện của Lâm Kiều thì không thể trì hoãn được, ông cụ Quý suy nghĩ mãi, vẫn quyết định để con trai thứ của mình đi một chuyến. Một là Quý Đạc làm việc khiến ông cụ yên tâm nhất, hai là đứa con trai cả đang đi công tác không có ở nhà, ngoài Quý Đạc ra, ông cụ cũng không có sự lựa chọn nào tốt hơn cả.
Hai mẹ con Diệp Mẫn Thục và Tiểu Trạch thì chắc chắn sẽ không đi rồi, Từ Lệ thì có thời gian nhưng khí thế thì không đủ, e rằng không chế ngự được hai vợ chồng nhà họ Lâm.
Chỉ là để đứa con trai này làm việc mới khiến ông cụ yên tâm nhất, anh cũng có chủ kiến nhất, ông cụ thực sự sợ anh không đồng ý hoặc có sắp xếp khác.
Quý Đạc nghe vậy, cũng hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Được, con sẽ sắp xếp.”
Ông cụ nghe vậy thì cũng liền an tâm: “Nhớ làm cả thư giới thiệu nữa.” Sợ Lâm Kiều nghĩ nhiều nên ông cụ còn giải thích thêm một câu: “Chuyện bên đó của cháu là quan trọng nhất, giải quyết xong chuyện này trước, chuyện khác đợi lúc quay về rồi tính tiếp.”
Thư giới thiệu này hiển nhiên chính là thư giới thiệu kết hôn.
Diệp Mẫn Thục làm chuyện này thực sự không ra gì, thế nhưng đằng này còn chưa giải quyết xong, ông cụ thực sự không biết ăn nói với Lâm Kiều thế nào, dứt khoát bày tỏ thái độ, cho Lâm Kiều ăn một viên thuốc an thần.
Giải quyết được chuyện trong nhà là tốt rồi, Lâm Kiều cũng không cần phải vội nữa.
Thực tế thì nếu không phải chuyện này thật sự quá khó giải quyết, hơn nữa tìm nhà họ Quý để kết hôn là cách giải quyết nhanh nhất và cũng ít rắc rối nhất, thì cô cũng sẽ không nhất quyết phải thực hiện hôn ước này đâu.
Hai vợ chồng chú thím của nguyên thân làm việc thực sự rất cạn tàu ráo máng, nếu như cô không kết hôn, không mượn mối quan hệ hôn nhân này của nhà họ Quý để thoát thân thì nếu bọn họ đã có thể bán cô một lần, đương nhiên sẽ có thể bán cô thêm lần thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.