Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 25:
Nịnh Mông Cửu
20/10/2024
Khi cô đi ra, Quý Đạc đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cô, bộ quân phục ướt trên người vẫn chưa thay ra, cạnh khóe môi anh có một đốm nháy đỏ dưới ánh đèn tối tăm.
Có lẽ là vì lịch sự, có lẽ là vì trên xe không thông gió tốt, suốt dọc đường đến nơi này, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Kiều thấy anh hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông nghiêng người quay lại, lấy điếu thuốc đang ngậm ở khóe môi, dùng ngón tay dài chỉ vào một cánh cửa phòng bệnh cách nơi này không xa. “Y tá sắp xếp cho chúng ta một phòng bệnh còn trống hai giường, cô ngủ trước đi, quần áo có thể phơi trên nồi đun nước” Anh nói.
Giọng điệu như một cán bộ già đang giao việc công, nhưng động tác ngậm thuốc lại lộ ra chút ngang tàng không phù hợp với vẻ ngoài nghiêm túc của anh.
Lâm Kiều cảm thấy có lẽ là do dáng vẻ ướt sũng của anh khiến cô có cảm giác này, cô cười hỏi: “Có phải là tôi phiền phức lắm không?”
Mặc dù cô chưa từng sợ hãi khi nói chuyện với bất cứ người nào, tính cách có chút hướng ngoại, nhưng cũng không phải kiểu người không có gì để nói cũng phải tìm chuyện mà nói.
Quý Đạc và Tiểu Phương đều ít nói, Tiểu Phương càng phải tập trung lái xe, trên đường cô chỉ ngủ và ăn, đây là lần đầu tiên cô chủ động mở lời.
Quý Đạc tưởng cô định nói lời xin lỗi khách sáo, giọng anh nhàn nhạt: “Không đến mức.”
“Không đến mức, tức là có hơi phiền rồi”
Lâm Kiều hơi nhướng mày: “Đã phiền rồi, tôi có thể làm phiền anh thêm một chuyện nữa không?”
Cô thực sự có đôi mắt quá đỗi hấp dẫn, đặc biệt là khi cô hơi nheo mắt mà nhìn đối phương, nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt sẽ hơi cong lên, ranh mãnh, linh động, tất cả đều ẩn chứa ở trong đó. Cái loại xinh đẹp này thực sự quá nổi bật, lại rất có tính công kích nữa.
Cũng không biết cô đột nhiên lại nói làm phiền thì rốt cuộc là làm phiền thế nào đây.
Quý Đạc hạ ánh nhìn, thu hồi tầm mắt, chỉ thốt ra một chữ: “Nói.”
“Ngày mai đến nhà tôi, bất kể chú thím tôi có đưa ra điều kiện gì, anh đều không được đồng ý. Anh có lẽ không biết, ngoài công việc của anh họ tôi, bọn họ còn nhận không ít đồ của đối phương. Nếu chuyện này không thành, bọn họ căn bản không thể trả lại được, chắc chắn sẽ không cam lòng đâu.”
“Cô sợ nợ ân tình sao?” Quý Đạc ngậm điếu thuốc, giọng trầm thấp có phần mơ hồ.
Lâm Kiều bình thản lắc đầu: “Tôi không muốn để họ chiếm lợi thôi, dù là một xu cũng không. Tôi không nợ họ gì cả, từ nhỏ đã làm không ít việc vặt, tiền trợ cấp của ba tôi cũng bị bọn họ lấy đi không ít, vậy mà bọn họ còn muốn bán tôi nữa. Nếu vì muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này mà đồng ý với điều kiện của bọn họ, tin tôi đi, bọn họ chắc chắn sẽ bám lấy nhà họ Quý như con đỉa hút máu vậy, không bao giờ buông.”
Lời nói này rất thẳng thắn, nhưng cũng chính vì thẳng thắn mà ngược lại, càng giống như đang thuật lại sự thật, chứ không phải mang theo cảm xúc cá nhân để suy đoán ác ý.
Quý Đạc ngước mắt lên: “Cô hiểu rõ về họ thật đấy.”
“Người cũng sắp bị bán đi rồi, nếu còn không hiểu rõ, chẳng phải là đồ ngốc sao?”
Đừng nói là cô, ngay cả bản thân nguyên thân cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thực sự sẽ gả cho tên thanh niên trí thức kia. Lâm Kiều chớp chớp mắt: “Anh có tin không, cho dù tôi có bỏ trốn, họ cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước, chỉ biết kéo dài thời gian hết mức có thể rồi tìm cách bắt tôi về thôi.”
*
Lâm Kiều không đoán sai, hai vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa thực sự đã nghĩ như vậy.
Sáng hôm qua không thấy Lâm Kiều đâu, Tôn Tú Chi còn tưởng cô lại lấy cớ không khỏe mà nằm lỳ trên giường đất rồi, thím ta lại còn vui vẻ vì được tiết kiệm một bữa cơm ấy chứ, nên cũng không thèm để ý.
Có lẽ là vì lịch sự, có lẽ là vì trên xe không thông gió tốt, suốt dọc đường đến nơi này, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Kiều thấy anh hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông nghiêng người quay lại, lấy điếu thuốc đang ngậm ở khóe môi, dùng ngón tay dài chỉ vào một cánh cửa phòng bệnh cách nơi này không xa. “Y tá sắp xếp cho chúng ta một phòng bệnh còn trống hai giường, cô ngủ trước đi, quần áo có thể phơi trên nồi đun nước” Anh nói.
Giọng điệu như một cán bộ già đang giao việc công, nhưng động tác ngậm thuốc lại lộ ra chút ngang tàng không phù hợp với vẻ ngoài nghiêm túc của anh.
Lâm Kiều cảm thấy có lẽ là do dáng vẻ ướt sũng của anh khiến cô có cảm giác này, cô cười hỏi: “Có phải là tôi phiền phức lắm không?”
Mặc dù cô chưa từng sợ hãi khi nói chuyện với bất cứ người nào, tính cách có chút hướng ngoại, nhưng cũng không phải kiểu người không có gì để nói cũng phải tìm chuyện mà nói.
Quý Đạc và Tiểu Phương đều ít nói, Tiểu Phương càng phải tập trung lái xe, trên đường cô chỉ ngủ và ăn, đây là lần đầu tiên cô chủ động mở lời.
Quý Đạc tưởng cô định nói lời xin lỗi khách sáo, giọng anh nhàn nhạt: “Không đến mức.”
“Không đến mức, tức là có hơi phiền rồi”
Lâm Kiều hơi nhướng mày: “Đã phiền rồi, tôi có thể làm phiền anh thêm một chuyện nữa không?”
Cô thực sự có đôi mắt quá đỗi hấp dẫn, đặc biệt là khi cô hơi nheo mắt mà nhìn đối phương, nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt sẽ hơi cong lên, ranh mãnh, linh động, tất cả đều ẩn chứa ở trong đó. Cái loại xinh đẹp này thực sự quá nổi bật, lại rất có tính công kích nữa.
Cũng không biết cô đột nhiên lại nói làm phiền thì rốt cuộc là làm phiền thế nào đây.
Quý Đạc hạ ánh nhìn, thu hồi tầm mắt, chỉ thốt ra một chữ: “Nói.”
“Ngày mai đến nhà tôi, bất kể chú thím tôi có đưa ra điều kiện gì, anh đều không được đồng ý. Anh có lẽ không biết, ngoài công việc của anh họ tôi, bọn họ còn nhận không ít đồ của đối phương. Nếu chuyện này không thành, bọn họ căn bản không thể trả lại được, chắc chắn sẽ không cam lòng đâu.”
“Cô sợ nợ ân tình sao?” Quý Đạc ngậm điếu thuốc, giọng trầm thấp có phần mơ hồ.
Lâm Kiều bình thản lắc đầu: “Tôi không muốn để họ chiếm lợi thôi, dù là một xu cũng không. Tôi không nợ họ gì cả, từ nhỏ đã làm không ít việc vặt, tiền trợ cấp của ba tôi cũng bị bọn họ lấy đi không ít, vậy mà bọn họ còn muốn bán tôi nữa. Nếu vì muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này mà đồng ý với điều kiện của bọn họ, tin tôi đi, bọn họ chắc chắn sẽ bám lấy nhà họ Quý như con đỉa hút máu vậy, không bao giờ buông.”
Lời nói này rất thẳng thắn, nhưng cũng chính vì thẳng thắn mà ngược lại, càng giống như đang thuật lại sự thật, chứ không phải mang theo cảm xúc cá nhân để suy đoán ác ý.
Quý Đạc ngước mắt lên: “Cô hiểu rõ về họ thật đấy.”
“Người cũng sắp bị bán đi rồi, nếu còn không hiểu rõ, chẳng phải là đồ ngốc sao?”
Đừng nói là cô, ngay cả bản thân nguyên thân cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thực sự sẽ gả cho tên thanh niên trí thức kia. Lâm Kiều chớp chớp mắt: “Anh có tin không, cho dù tôi có bỏ trốn, họ cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước, chỉ biết kéo dài thời gian hết mức có thể rồi tìm cách bắt tôi về thôi.”
*
Lâm Kiều không đoán sai, hai vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa thực sự đã nghĩ như vậy.
Sáng hôm qua không thấy Lâm Kiều đâu, Tôn Tú Chi còn tưởng cô lại lấy cớ không khỏe mà nằm lỳ trên giường đất rồi, thím ta lại còn vui vẻ vì được tiết kiệm một bữa cơm ấy chứ, nên cũng không thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.